CON MỒI XẢO QUYỆT - Trang 9

trong đó rồi nhét vào thắt lưng và nhìn lên đồi: chẳng thấy ai cả. Không
thấy đèn pha, không thấy đèn hãm, chẳng thấy gì ngoài bóng tối đen đặc,
những hàng cỏ dại cao đến đầu gối và những cành cây gãy, sự thinh lặng tự
nhiên bị xé rách bởi rất nhiều những tiếng còi báo động phát ra từ chiếc
Cadillac.

Ông lao bổ đến chỗ ghế lái, ráng hết sức mình nạy cửa ra càng rộng

càng tốt, tháo đai an toàn cho Whitehead, để cô ngã vào vòng tay ông. Vất
vả lắm ông mới bế được cô ra khỏi xe, mùi khí gas thúc giục ông gắng sức
hơn nữa. Ra được ngoài rồi, ông nâng người cô dậy, bế cô sang bên kia đồi
thêm khoảng mười lăm mét, rồi đặt cô xuống đám cỏ dại, quỳ xuống bên
cạnh cô, và lắng nghe một lúc. Mùi hương trên người cô, mùi nước hoa
Chanel số 5 và mùi nước giếng cô dùng để tắm khi nãy, tất cả trộn lẫn với
một thứ mùi có chất đồng/như mùi thịt của máu tươi.

Ông lắng nghe nhưng chẳng thấy gì: chẳng có ai trên sườn đồi. Chiếc

xe tải đâm vào họ đã biến mất.

Ông thì thầm, “CeeCee, CeeCee, em nghe anh nói không?”.
Không có tiếng trả lời.

Anh đèn pha vẫn đang chiếu sáng từ chiếc SUV, ông rút di động ra gọi

đến văn phòng cảnh sát trưởng địa phương - số này nằm trong danh bạ của
ông. Ông giới thiệu bản thân, kể cho nhân viên trực tổng đài chuyện đã xảy
ra, rằng tai nạn này có thể là âm mưu tấn công có chủ ý.

Nhân viên trực nói rằng cảnh sát sẽ có mặt trong năm phút nữa. “Nhớ

bật hết đèn hiệu lên nhé,” Smalls nói với anh ta. “Tôi sẽ không bước ra
khỏi đám cỏ dại chừng nào biết rằng tôi gặp được đúng người. Chúng tôi
cần một xe cứu thương, bạn tôi đang bị thương rất nặng.”

Bỏ điện thoại xuống, ông nâng Whitehead vào lòng mình. Ông nghĩ xe

cứu thương sẽ chẳng đến kịp đâu; mà thực ra, với Cecily Whitehead, tất cả
đã quá muộn rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.