CƠN MƯA - Trang 111

Tôn Phi tháo dây, lấy một quyển trong đó, động tác khẽ khàng xé

màng bọc nilon bên ngoài sách, lật ra đọc. Anh ta đứng bên cạnh bàn, đọc
hai phút, bỗng cười ngây ngốc.

Cường Tử cũng cười một tiếng, nhìn Tôn Phi nói với Trần Nham, “Từ

nhỏ anh ấy đã thích ngẩn người.”

Trần Nham thấy Cường Tử đối với Tôn Phi tuy không cẩn thận tỉ mỉ

như Tôn Bằng, nhưng ánh mắt không gạt được người khác, anh ta cũng yêu
mến Tôn Phi.

“Hồi nhỏ các anh đã quen nhau ư?”

“Trước đây hai nhà chúng tôi là hàng xóm, trước kia tôi còn là bạn học

với anh Bằng đấy,” Cường Tử nói, “Biết anh ấy tới đây tôi mới tới đây,
cũng để chăm sóc cho nhau.”

“Bạn học tiểu học ư?”

“Tiểu học, trung học cơ sở đều phải, chỉ thiếu mặc chung một cái quần

thôi, về sau tôi ra ngoài làm việc.”

Cường Tử mở máy nói, “Thành tích anh Bằng tốt, thi đỗ trường trung

học tốt nhất chỗ chúng tôi, lớp 12 anh ấy mới ra ngoài. Chúng tôi đều cho
rằng anh ấy sẽ thi đại học đó, nếu không phải anh hai trong nhà anh ấy kết
hôn cần tiền, cộng thêm anh cả lại thế này, anh ấy chắc chắn…”

Khổng Trân không biết đứng ở cửa phòng từ lúc nào, dựa vào tường,

ánh mắt nhìn thẳng vào Cường Tử.

Cô ấy hờ hững nói: “Cường Tử, anh vào đây một chút, làm giúp em

một thứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.