CƠN MƯA - Trang 115

Khổng Trân giả vờ như không thấy, nhìn Trần Nham, “Có phải

không?”

Trần Nham thoải mái trả lời: “Cũng được, tiền lương phổ thông.”

“Vậy là bao nhiêu? Một tháng năm ngàn không?” Cô ấy truy hỏi.

Cường Tử nhìn Khổng Trân một cái, không nhịn được gắp một miếng

sườn chua ngọt vào trong chén cô ấy, “Trân Trân, đừng chỉ nói chuyện
phiếm, ăn cơm ăn đồ ăn đi.”

Anh ta dùng đũa chỉ vào đồ ăn nói với Trần Nham, “Phóng viên Trần,

cô cũng ăn đi.”

“Không cần khách sáo, gọi tôi là Trần Nham được rồi.”

Cường Tử thấy bầu không khí rơi xuống, lập tức mặt dày nói, “Được,

Trần Nham, sau này cô cũng gọi tôi Cường Tử nhé. Bạn của anh Bằng
chính là bạn của tôi… Đúng rồi, Trần Nham, năm nay cô bao nhiêu tuổi
thế?”

“Tôi 26.” Cô nhìn anh ta, “Còn anh?”

Cường Tử nhếch miệng, “Tôi đã nói trông cô còn nhỏ mà. Tôi 29 rồi.”

Trần Nham khẽ ngước mắt, Tôn Bằng đang cúi đầu ăn cơm.

Ăn cơm xong, bốn người cùng xuống lầu.

Tôn Bằng nói: “Hai đứa dẫn Tôn Phi đi công viên Tân Thành đi, anh

đưa Trần Nham về trước.”

Cường Tử nói: “Được, lát nữa gọi điện thoại cho em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.