CƠN MƯA - Trang 134

Tôn Bằng gật đầu, để một xâu cánh nướng trước mặt cô, đột nhiên

nhìn thấy dầu đầy miệng đầy tay Tôn Phi, anh dùng sức kéo hai cái trong
hộp khăn giấy trên bàn, nhét giấy vào tay anh ta.

Tôn Phi chậm rãi lau tay, động tác rất vụng về.

Trần Nham hỏi, “Vừa đến nơi này là anh bắt đầu làm việc cho giám

đốc Chu sao?”

Ánh mắt anh từ trên người Tôn Phi quay trở lại, “Không.”

“Vậy còn từng làm gì nữa?”

“Cũng từng ở trong hội quán Sanda ở đây.”

“Hội quán Sanda?”

“Chưa đi bao giờ sao?”

“Chưa, là hội quán tư nhân ư?”

Cô chỉ biết thành phố cấp một sẽ có địa điểm chuyên nghiệp như thế,

chắc tương tự như hội quán đấu kiếm, hội quán bắn cung vân vân, không hề
công khai, chỉ trong phạm vi nhỏ. Không ngờ thành phố cấp ba này cũng có
nơi như vậy.

Anh gật đầu, “Lúc tôi đến thì bên đó cũng vừa mới mở, huấn luyện

viên đều là vận động viên Sanda nghỉ thi đấu. Trong hội quán là chế độ
thành viên, bình thường không tiếp khách ngoài.”

Trần Nham gật đầu, ánh mắt chăm chú.

“Tôi làm ở đó hơn nửa năm, làm trợ lý của huấn luyện viên.” Tôn

Bằng nhìn cô, cảm thấy có lẽ giải thích nhiều hơn nữa cũng không hình
dung ra, “Nếu cô có hứng thú, lần sau có thể dẫn cô đi xem thử.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.