CƠN MƯA - Trang 143

Cô im lặng không lên tiếng.

Môi anh chạm lên tóc mai bên tai cô, thấp giọng, “Nhớ anh rồi, có

phải không nào?”

Cô giãy một cái, anh xoay cơ thể đang cự nự của cô lại, đè mạnh cô

lên cánh cửa, cúi đầu hôn môi cô.

Trần Nham và Tôn Bằng đi dạo dọc theo con đường không biết tên.

Lúc nhỏ Trần Nham rất ít đi xa nhà, có một dạo cô tưởng Thượng Hải

là một thành phố xây đắp bằng vàng bạc, cao không thể với. Cô tưởng
người nơi đây mặc hàng hiệu từ đầu đến chân, khi đi trên đường sẽ xách túi
công văn, nhíu mày, làm việc vội vã. Sau khi lên đại học từng đến đây du
lịch cô mới phát hiện, nhà lầu Thượng Hải tuy cao, nhưng con người lại
không cao như trong tưởng tượng. Đường phố có quá nhiều người bình
thường, bọn họ mặc đồ vỉa hè, ánh mắt mờ mịt nhìn xung quanh, hoàn toàn
không biết đang đi về hướng nào. Từ đó về sau, cô không còn quá nhiều
mong đợi với nơi đô thị phồn hoa này nữa.

Giữa đường nhận được điện thoại gọi cô xuống lầu ăn cơm, Trần

Nham nói mình đã đi ra ngoài, bảo bọn họ không cần chờ cô. Người quay
phim có vai vế lớn hơn cô khuyên mấy câu bảo cô về, cô không nghe, bọn
họ liền hơi tức giận, cảm thấy cô gái trẻ này thật không hiểu đối nhân xử
thế. Cô không nói gì, sau khi tỏ vẻ hơi áy náy thì cúp điện thoại.

Bọn họ ngắm phong cảnh bên đường, cũng không ai nói gì.

Trước cửa một quán ăn bình dân, Trần Nham nói, “Đi ăn chút gì đi.”

Tôn Bằng nhìn, là một quán bán hoành thánh, bên trong quán rất nhỏ,

khói mịt mờ, đầy người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.