CƠN MƯA - Trang 155

bước đi lại lộ ra một chút cao ngạo. Đầu phố bóng người vội vã, anh vừa
nhìn liền thấy cô.

“Đã chờ một lúc rồi phải không?”

“Cũng tạm.”

“Không lạnh sao?” Tôn Bằng vẫn mặc áo tay ngắn.

“Không lạnh.”

Cô nhìn anh một cái, không nói thêm gì nữa, “Vậy đi thôi.”

“Đón xe đi tới đó nhé.”

“Có xe buýt đến đó sao?”

Anh nhìn cô, “Có, nhưng xuống xe phải đi thêm một đoạn.”

Cô gật đầu, “Vậy đi xe buýt đi, mới vừa ăn no.”

Hội quán Sanda nằm trong một tòa nhà văn phòng thương mại ở phía

nam thành phố, khá giống hội quán tập thể hình bình thường, có bốn phòng
học nhỏ, còn có một phòng học lớn trải tấm đệm lót mềm lớn, trang trí đơn
giản sáng sủa, dùng vật liệu rất có khuynh hướng cảm xúc.

Tôn Bằng chào hỏi với một cô gái ở quầy lễ tân, cô gái đưa cho anh

một cái chìa khóa, anh quen thuộc dẫn Trần Nham đi vào trong.

Trần Nham ít nhiều gì cũng có chút bệnh nghề nghiệp, không nhịn

được nhìn lâu hơn. Bên trong hội quán rất yên tĩnh, cũng rất sạch sẽ, có
bốn, năm người đang dùng dụng cụ tập thể hình trong khu vực tập thể hình.
Khi đi ngang qua phòng học, cửa đóng, nhưng có tiếng đấm đá vào đệm lót
mềm truyền ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.