CƠN MƯA - Trang 167

Trong căn phòng nhỏ hẹp, ánh đèn huỳnh quang trắng xanh, Tôn Bằng

để điếu thuốc bên gạt tàn, cánh tay lần lượt đưa vào trong tay áo, nhấc cổ
áo giũ giũ áo, kéo dây kéo, duỗi cánh tay một cái.

Chiếc áo trông rất rộng, ai ngờ lại càng tô điểm thêm cho vóc dáng

anh, chất vải cứng cáp phối hợp cùng kiểu dáng thoải mái, sau khi khoác
lên người tạo thành một vài nếp gấp tự nhiên, bỗng dưng tăng thêm một
phần ngang ngược, thật sự rất giống như thế.

Trần Nham gật đầu, “Không nhỏ phải không?”

“Vừa vặn.”

“Vậy Tôn Phi đoán chừng cũng vừa. Không đổi nữa.”

Tôn Bằng không lên tiếng.

Cô cúi đầu, gấp một chiếc áo jacket màu kem khác trên giường.

“Vốn là định mua cho anh ấy, vừa khéo còn lại hai chiếc nên tôi lấy

cả.”

Nói dối gần như vụng về, lời vừa ra khỏi miệng cô liền hơi hối hận,

cần gì phải nói như vậy chứ.

Ngước mắt lên, Tôn Bằng đang lẳng lặng nhìn cô từ trên xuống dưới.

Lỗ tai cô mơ hồ nóng lên, điện thoại reo vang.

Cô lấy điện thoại di động đi ra ban công nhận máy.

Là điện thoại của cơ quan, cô trả lời đơn giản vài câu rồi cúp máy,

ngắm sắc trời nhạt dần, Trần Nham trấn tĩnh lại.

Vừa xoay người, cô phát hiện Tôn Bằng đã chặn ở cửa, đang nhìn cô,

giống như một bức tường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.