CƠN MƯA - Trang 237

“Cô nghe tôi kể một câu chuyện. Trước đây tôi có một người bạn, khi

lên đại học yêu một người bạn trai, một thợ cắt tóc, đương nhiên là rất đẹp
trai. Khi hai người yêu nhau đầy khó khăn trở ngại, mọi người đều cho rằng
bọn họ nhất thời bốc đồng, nhưng không ngờ, cuối cùng bọn họ thật sự ở
bên nhau. Cô biết tại sao không?” Cô ấy dừng một chút, “Bởi vì hoàn cảnh
gia đình của bạn tôi tốt, bố mẹ không lay chuyển cô ấy được, cuối cùng chi
một khoản tiền mở một ảnh viện cho bọn họ, bây giờ sống cũng khá tốt.”

“Cô muốn nói cái gì?” Trần Nham nhìn cô ấy.

“Tôi muốn nói là cô không giống. Tôi không hề có ý xem thường cô,

nhưng người như vậy cô không kéo nổi đâu. Nếu như tôi quan hệ bình
thường với cô, thì chuyện này tôi sẽ chẳng buồn quan tâm, nói không
chừng còn chờ ở sau lưng nhìn cô chê cười, chờ cô tỉnh táo rồi sẽ giậu đổ
bìm leo. Nhưng Nham Nham, tôi không muốn trơ mắt nhìn khi cô đang u
mê. Chỉ nước bọt của mấy người trong nhà đài đã đủ nhấn chìm cô rồi.

Phụ nữ yêu đương, tuyệt đối đừng để bản năng làm mẹ trỗi dậy quá

nhiều, muốn cứu vớt người đàn ông nào đó. Bi kịch như thế quá nhiều, tôi
cho rằng chúng ta đều là người thông minh.”

Cứu vớt ư?

Trần Nham khẽ hít một hơi.

Cô ngước mắt, ánh mắt vô cùng kiên định, “Tôi không phải nhất thời

mơ màng, từ lúc tôi quyết định ở bên anh ấy, là tôi đã suy nghĩ những
chuyện này rất rõ ràng. Anh ấy cũng không phải loại người như cô tưởng.”

Trên bản chất mà nói, anh ấy và tôi giống nhau, chúng tôi đều đang

gánh tội tổ tông.

Chẳng qua là tôi may mắn hơn anh ấy một chút, cho nên tôi có thể trở

thành tôi của bây giờ, ngồi ngang hàng ăn cơm, tán gẫu với cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.