CƠN MƯA - Trang 287

Bàn tay có vết chai của anh phủ lên một bên ngực cô, xoa một cái.

Anh vùi đầu nơi hõm vai cô, hít thở khe khẽ, tựa như đang ngửi mùi của cô.

Cô nghiêng đầu, đầu máy sấy vô ý hướng vào mặt anh, “Chờ một

chút, tóc vẫn chưa khô.”

Bàn tay trên ngực đột nhiên thêm lực, Trần Nham bị đau, nhíu mày

vươn tay ra chặn lại, nhưng bị anh bắt lấy cổ tay, tay còn lại luồn qua dưới
đầu gối cô, dễ dàng bồng cô ngồi lên trên chân mình.

Anh vén hết mái tóc khô một nửa của cô ra sau đầu, hôn môi, vành tai

cùng cổ cô, cởi nút áo ngủ, tìm ra bờ vai mảnh khảnh, bầu ngực ấm áp của
cô.

Cô ngã vào lòng anh, ôm cổ anh, mờ mịt nhìn trần nhà màu trắng, một

hồi tê dại râm ran nổi lên, giọt nước nhỏ xuống sàn nhà theo sợi tóc. Anh
dùng răng cắn cô một cái, cô đẩy vai anh ra.

Anh ngẩng đầu lên, cô đang ngước cổ nhìn anh, ánh mắt yên tĩnh mà

long lanh, nơi chóp mũi không biết là hơi nước hay mồ hôi.

“Tắt đèn đi đã…”

Anh không nhúc nhích, luồn tay vào phía dưới cô, sự vuốt ve trêu

chọc dịu dàng mà mạnh mẽ, đòi hỏi thân thể cô đáp lại.

Hai gò má cô ửng đỏ, ánh mắt dần mơ màng, cô đẩy bàn tay kia ra đầy

dè dặt, kinh ngạc sức lực có hơi ngoan cố của anh. Khi đang đọ sức, một
luồng nhiệt bỗng từ mũi chân tràn ra khắp cột sống. Thân thể cô uốn cong
về phía anh, không thể đè nén mà rên rỉ một tiếng.

Anh ôm chặt cô, khẽ dỗ dành, giống như vớt một người chết đuối lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.