CƠN MƯA - Trang 317

thế nào. Nếu như cậu ấy thật sự không làm, thì sớm muộn gì mọi chuyện
cũng sẽ rõ ràng thôi. Cô không cần nóng vội quá.”

“Tôi đến đây, thật ra là muốn nhờ giám đốc Chu giúp đỡ.”

“Cô cho rằng tôi có thể giúp như thế nào?”

Dưới ánh sáng dìu dịu, anh ta bắt chéo chân, dựa nửa người vào lưng

ghế sofa, bình tĩnh nhìn cô.

“Chúng tôi vẫn làm thủ tục bảo lãnh, nhưng không làm được. Nếu như

anh đồng ý ra mặt bảo đảm, thì phía cảnh sát hẳn sẽ không kiên trì nữa.”

Chu Tư Hồng rướn người búng tàn thuốc, “Tôi không biết cô có rõ

hay không, khi cậu ấy rời khỏi chỗ tôi, nói không làm là không làm nữa,
cũng không thông báo cho tôi một tiếng. Xuất phát từ tình cảm, đương
nhiên tôi hi vọng cậu ấy không làm chuyện đó. Nhưng sự thật rốt cuộc là
như thế nào, thật ra tôi cũng không xác định được.”

Trần Nham nhìn anh ta, im lặng không lên tiếng. Luật sư nói với cô,

khi Tôn Bằng thôi việc ở chỗ Chu Tư Hồng, thật sự không làm thủ tục nghỉ
việc, điểm này rất bất lợi cho tình hình hiện nay của anh.

Trần Nham không biết nhờ vả người khác, nói đến chỗ này thì đã

không còn lời nào để nói.

Một lát sau, cô đứng lên, “Cảm ơn anh. Vậy tôi đi trước đây, làm

phiền anh rồi.”

Đi đến chỗ lối ra vào, Chu Tư Hồng gọi cô lại, “Trần Nham.”

Anh ta đi tới, đưa chiếc áo khoác mà cô bỏ quên trên sofa, “Tìm chiếc

xe đưa cô về.”

“Không cần phiền phức đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.