CƠN MƯA - Trang 327

Trong quán không có nhiều người, không bật máy sưởi, nên không ai

cởi áo khoác.

Trần Nham ăn vài miếng miến, ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy giọt

giấm đang chảy theo khóe miệng Tôn Phi, rồi từ cằm nhỏ xuống cái áo
lạnh, cô nhíu mày, xé một khúc giấy cuộn lau giọt giấm đó.

Điện thoại trong túi xách rung lên.

“Cúi đầu xuống một chút rồi ăn, đừng làm bẩn người.” Trần Nham đặt

điện thoại bên tai, nhưng vẫn đặt sự chú ý vào Tôn Phi.

Tiếng người bên kia điện thoại khá kích động, Trần Nham nghe hai

câu, sắc mặt chợt thay đổi.

Tôn Phi không nghe lời lắm, vẫn để giấm nhỏ lên người, nhưng cô

nhìn điểm đen lan ra trước ngực anh ta thì đã mờ mịt.

Từng đợt khói trắng bốc ra từ bếp sau khiến trong quán nóng lên,

hương thơm của mọi món ăn chạy vào mũi một cách sinh động, hai người
vùng ngoài đang nói tiếng địa phương cô nghe không hiểu, nhưng lại xuôi
tai đến thế.

Trần Nham lặng người lặp lại mấy câu cảm ơn, bên kia cúp máy.

Cô cầm điện thoại di động, dời nửa bát miến bò còn dư trước mặt Tôn

Phi sang một bên, rồi đẩy sủi cảo đến trước mặt anh ta, “Không ăn cái đó
nữa, ăn sủi cảo đi, ăn no rồi đưa anh đi làm.”

Tôn Phi nhìn cô, khẽ nghiêng đầu, nghe lời ăn sủi cảo tiếp.

Sắp xếp ổn thỏa cho Tôn Phi, cô đón xe đến nhà Tôn Bằng.

Luật sư Hầu kích động nói trong điện thoại, buổi trưa anh ta tìm hiểu

tình huống bên phía cảnh sát, đột nhiên nói có thể làm thủ tục bảo lãnh chờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.