CƠN MƯA - Trang 360

độc và bất an. Nhưng khi mặt trời mọc, những cảm xúc yếu ớt ấy sẽ tự
động tiêu tan, so với những đau khổ trước đây thì không đáng nhắc tới.

Hết thảy mọi thứ, cô đều không hối hận.

Tối ngày Tôn Phi đi lạc, cô thẫn thờ một mình rời khỏi nhà Tôn Bằng,

chờ đèn đỏ trên vạch dành cho người đi bộ. Một chiếc xe màu đỏ sắp quẹo
cua cũng đang chờ.

Cô nhìn từ xa xa, trên ghế phụ của chiếc xe ấy không phải là một

người mà là một con chó lớn. Nó chống đầu ra ngoài cửa sổ, lè lưỡi hóng
gió.

Cô gái ngồi trên ghế tài xế hình như là đang nhai kẹo cao su, quai hàm

khẽ động, trong lúc lơ đãng liếc cô một cái qua cửa sổ. Đèn đỏ chuyển
xanh, xe vù một tiếng chạy đi.

Gió quá lạnh, thổi đến mức khiến mặt cô đau, mắt cô đau. Khổng Trân

đứng tại chỗ, tay che miệng lại, nước mắt rơi lã chã.

Anh nói, anh chưa bao giờ suy nghĩ nếu như.

Anh nói, trên đời này không bao giờ có nếu như.

Nhưng em vẫn cứ muốn nghĩ.

Nếu như em sinh ra nơi thành phố phồn hoa này, nếu như bố mẹ em

hòa nhã có học thức, nếu như em không có nhiều anh chị em như vậy, nếu
như em không bỏ học, nếu như em có một công việc vẻ vang, nếu như có
những cái nếu như ấy, liệu khi không có cô ấy, anh có thể chọn em hay
không?

*****

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.