CƠN MƯA - Trang 441

“Tôi nổi điên à? Năm đó Thiến Thiến suýt nữa thì bị anh ta ném

xuống lầu rồi! Đây mới về mấy ngày mà đã lại gây ra chuyện này, hai mẹ
con tôi đã nợ nhà họ Tôn mấy người nên đến trả nợ hả?” Người phụ nữ
càng nói càng tủi thân, nước mắt giàn giụa.

Tôn Tường trừng mắt, đè thấp giọng khẽ quát chị: “Cô có thể nhỏ

giọng một chút không? Người ta còn đang ở trên lầu, cô xem cô nói thế
nào? Có còn muốn sống nữa không?! Không sống thì cút đi cho ông!”

“Anh kêu tôi cút hả?”

Người phụ nữ hoàn toàn cuồng loạn, vừa khóc vừa túm anh ta đánh,

“Tôi gả vào khi nhà mấy người nghèo kiết xác, cái thôn này có nhà nào hộ
nào không cách xa mấy người cả cây số, tôi ham muốn cái gì hả? Hả? Bây
giờ anh kêu tôi cút?! Tôn Tường lương tâm của anh bị chó ăn rồi có phải
không!”

Cửa phòng đang đóng dường như không có tác dụng, bố mẹ nhà họ

Tôn im lặng ngồi trong phòng khách, để mặc cãi vã chửi mắng bên trong,
không nói tiếng nào.

Rất lâu sau, bố Tôn cúi đầu, thở dài nhìn mẹ Tôn, “Nó có nói lần này

sẽ để Tôn Phi ở lại không?”

Mẹ Tôn sớm đã dùng tay áo lau nước mắt, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn

dưới đất, “Không biết… Không có nói với tôi…”

Tôn Bằng dẫn Tôn Phi ra khỏi nhà tắm, giống như là không nghe thấy

tiếng động dưới lầu, anh bật tivi nói với Tôn Phi, “Anh ngồi đây đi, xem
tivi một lát rồi xuống dưới ngủ.”

Tôn Phi rất nghe lời anh, ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế bên cạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.