CƠN MƯA - Trang 454

thân anh ta từ nhỏ thành tích đã không tốt, học đến cấp 2 là không học nữa,
luôn làm công việc thời vụ trợ giúp chi phí trong nhà.

Khi nhà nghèo đến mức sắp không còn gì ăn, Tôn Bằng nói ra việc

không muốn đi học nữa, định đi theo mấy người trong thôn ra ngoài làm
việc.

Tôn Tường nhớ lúc đó cả nhà đang ăn cơm, nghe thấy anh nói, mọi

người đều dừng đũa, không ai đáp lời. Khi ấy, gia đình quả thực đã không
cung cấp nổi cho anh đi học, anh ra ngoài làm việc chẳng những có thể
giảm bớt tiền học, mà trong nhà còn dư ra một phần tiền phụ cấp. Ở thôn
này, có khối người không đi học ra ngoài làm việc. Chỉ là thành tích của
Tôn Bằng tốt, trước đây người trong nhà trông chờ anh có thể ăn học thành
tài.

Cuối cùng, trên bàn, chỉ có Tôn Tường 20 tuổi nói một câu, “Học hết

học kì này đi, đã đóng học phí cả rồi…”

Nhiều năm sau, điều anh ta hối hận nhất chính là năm đó không cắn

răng gánh vác thêm, chu cấp cho thằng em trai này.

Bầu trời đêm có mây, che nửa ánh trăng sáng dưới quê. Trong bóng

tối, Tôn Tường nghiêng mặt sang nhìn anh.

Hai năm trước, lúc dọn nhà, anh ta lục ra được giấy khen hồi anh đi

học, từng tờ giấy vuông ố vàng, anh ta cẩn thận giữ lại hết cho anh, bọc
mấy lớp túi nilon bên ngoài.

Anh ta kìm lòng không đặng nghĩ, khi ấy mình chịu khổ thêm chút

nữa thì tốt rồi, để cho nó học tiếp, học thành tài, tốt biết bao nhiêu.

Hút xong một điếu thuốc, Tôn Bằng vứt đầu lọc, nhìn anh ta, “Lạnh

quá rồi, đi vào thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.