CƠN MƯA - Trang 517

Trong bước chân cô độc, cô rất muốn hỏi anh: Vì em, vì chúng ta, tại

sao anh cũng không thể ích kỉ hơn một chút?

Trả lời cô là tiếng rừm rừm của motor đột nhiên vang lên sau lưng,

chẳng mấy chốc đã biến mất.

Đối với kết quả của phán quyết này, luật sư trợ giúp không ủng hộ họ

kháng cáo.

Ba mươi phần trăm trách nhiệm, anh ta cho rằng sau khi hết sức cân

nhắc thân phận lao động nhập cư của họ, tòa án đã ra phán quyết bao gồm
sự cảm thông nhất định. Hơn nữa, trong ván cờ này, thân phận người thứ ba
của Khổng Trân không có lợi lắm, nếu kháng cáo, không những khả năng
lớn không thay đổi được phán quyết ban đầu, mà còn có thể tiêu tốn nhiều
chi phí hơn. Suy nghĩ nhiều lần, họ quyết định từ bỏ việc kháng cáo.

Luật sư nhìn anh ta, có lòng tốt nhắc nhở, “Hãy mau bồi thường tiền

đi, nhận tội rồi thì chuyện này cũng coi như xong. Nếu bây giờ nhất thời
không thể bỏ ra nổi số tiền này, thì bước tiếp theo đối phương có thể sẽ xin
cưỡng chế thi hành án, cũng không nằm ngoài việc điều tra tài khoản ngân
hàng, tài sản cá nhân của hai người. Nói tóm lại, chuẩn bị tâm lý kĩ càng
đi.”

Một tuần sau, nhân viên cục thi hành án của tòa đến nhà, thu thập các

thông tin liên quan, chính thức tiến hành trình tự cưỡng chế thi hành án. Để
trút cơn giận, sau khi tuyên án, người phụ nữ đã tìm mấy tên du côn, ngày
nào cũng đến đi loanh quanh bên ngoài phòng trọ của Trương Cường. Chỉ
cần Trương Cường và Khổng Trân bước ra cửa là bọn chúng sẽ đi theo như
chó ghẻ, nhưng không ra tay. Ngay cả chạy trốn bọn họ cũng trốn không
thoát.

Mấy năm nay, toàn bộ tiền của Khổng Trân đều đưa cho bố mẹ ở nhà,

một mặt cho em trai em gái đi học, một mặt để họ tiết kiệm của hồi môn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.