CƠN MƯA - Trang 535

Trong phòng chăm sóc vô cùng yên lặng, Khổng Trân đang nằm

thẳng, chỉ có khuôn mặt và cánh tay truyền dịch lộ bên ngoài chăn.

Sắc mặt cô ấy nhợt nhạt, đeo máy thở, cơ thể nối liền với máy theo

dõi, đôi mắt hé mở nhìn không trung hư vô. Cường Tử cả đêm không ngủ
ngồi bên giường cô ấy, mất hồn nhìn cô, cả người như bị rút hết hồn phách.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Cường Tử nhìn Tôn Bằng đi vào, rồi lại đặt

tầm mắt vào Khổng Trân.

Tôn Bằng đi đến bên giường ngồi xuống. Ánh mắt cô ấy di chuyển,

tựa như đang nhìn anh. Khi đối mặt, Tôn Bằng vươn tay, khẽ phủ lên bàn
tay đang truyền dịch của cô ấy, buông ra.

Anh vỗ vỗ vai Cường Tử, kêu anh ta ra ngoài nói chuyện.

Ngoài phòng bệnh, Tôn Bằng hỏi Cường Tử tình hình của Khổng

Trân. Anh hỏi cái gì, Cường Tử liền trả lời cái đó, sự mệt mỏi và nản lòng
sâu sắc khiến anh ta mất hết cảm xúc với mọi thứ. Nói đơn giản tình hình,
hai người đàn ông yên lặng trên hành lang bệnh viện một hồi, rồi lại vào
phòng bệnh.

Trước khi đi, Tôn Bằng nói với Cường Tử, “Anh đi trước, buổi trưa

mang cơm đến cho cậu.”

“Ở đây có cung cấp cơm hộp, buổi sáng đã đặt bữa rồi.”

“Vậy buổi chiều anh lại đến.”

Cường Tử gật đầu.

Ra khỏi tòa nhà, Tôn Bằng đi đến chỗ chia tay Trần Nham, nhìn xung

quanh, tìm được cô trên chiếc ghế dài dưới tán cây bên luống hoa nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.