CƠN MƯA - Trang 537

Ở nơi này, cái chết là một loại nghi lễ.

Họ đi lên theo bậc thềm đá ở giữa, mẹ Trần dừng lại bên một cây đại

thụ ở lưng chừng đồi theo trí nhớ, quẹo vào. Họ nhanh chóng tìm được bố
Trần trong những bia mộ dày đặc.

Không gian còn lại giữa hàng bia mộ trên dưới rất nhỏ, sau khi Trần

Nham và mẹ Trần ngồi xổm xuống trước mộ, Tôn Bằng chỉ còn đủ chỗ
đứng. Trần Nham nhổ cỏ dại, đặt một bó hoa cúc vàng trắng đan xen lên
trước mộ.

Mẹ Trần đổ hết giấy tiền vàng bạc ra, lấy bật lửa.

Trong mưa, đống giấy vàng nhẹ bẫng ấy vừa ra khỏi túi nilon là bị gió

thổi bay lung tung, mẹ Trần thử mấy lần cũng không tài nào đốt được. Tôn
Bằng nhìn, “Bác chờ một chút, để cháu xuống dưới tìm một cái chậu sắt.”

Trần Nham nhìn bóng lưng đi xuống của anh, cầm ô lần nữa, che

những hạt mưa nhỏ cho mẹ Trần. Vài hạt mưa bay rơi xuống giấy tiền, cô
đẩy cái túi xuống dưới ô.

Trong khi chờ đợi, ngơ ngẩn nhìn tấm ảnh thân quen mà xa lạ trên bia

mộ, mạch suy nghĩ của cô trống rỗng.

“Nước mắt trong nỗi nhớ đang bay lên, ưu sầu phiền não đang cất

cánh bay, quan tâm thăm hỏi đang tung bay, lời chúc phúc muốn bay cao,
vui vẻ may mắn bay khắp mọi nơi, cuộc sống tuyệt vời đang bay cao, tương
lai tốt đẹp muốn cất cánh bay…”

Trên bậc thang bên cạnh đột nhiên có hai người đàn ông cao lớn quần

áo xốc xếch đi xuống, bọn họ vừa gõ thước bản vừa lẩm bẩm đi sang bên
này. Xung quanh không có người khác, Trần Nham và mẹ Trần cảnh giác
đứng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.