CON NGỰA VÀ CẬU BÉ - Trang 114

ra một câu với một giọng trầm, âm vang:

- Corin! – Con trai của ta! Đi bộ, ăn mặc rách rưới như thế này!

Chuyện gì…

- Không ạ! - Shasta vừa hổn hển vừa lắc đầu quầy quậy. – Không phải

là hoàng tử Corin ạ. Cháu… biết mình giống hoàng tử… cháu đã gặp hoàng
tử ở Tashbaan. Hoàng tử gửi lời chào.

- Ông vua trong mắt nhìn Shasta với một vẻ bối rối cao độ.
- Ngài… ngài có phải là vua… vua Lune không ạ? - Shasta vừa thở

vừa nói. Rồi không đợi câu trả lời, - nó nói giọng ngắt quãng. - Xin đứa
vua… chạy ngay về… Anvard… đóng cổng thành… kẻ thù kéo đến…
Rabadash với hai trăm kỵ sĩ.

- Cháu có dám chắc điều đó không, cháu bé? - Một người trong bọn

hỏi.

- Chính mắt cháu… cháu đã nhìn thấy họ… Đuổi theo họ từ Tashbaan

đến đây.

- Chỉ bằng đôi chân kia ư? - Người đàn ông lúc nãy hỏi tiếp, đôi lông

mày nhướn lên.

- Bằng ngựa… một ẩn sĩ… - Shasta đáp, chẳng ra ngô ra khoai gì cả.
- Không hỏi nữa Darrin. - Nhà vua phán. - Ta đã nhìn thấy sự thật trên

mặt cậu bé. Chúng ta phóng ngựa đi thôi các ngài. Con ngựa phóng dự
phòng kia hãy để cho cậu bé cưỡi. Cháu có thể phóng ngựa thật nhanh
không cháu bé?

Để trả lời, Shasta đặt một chân lên bàn đạp của con ngựa mà người ta

dẫn đến trước mặt nó và một giây sau nó đã ngồi chĩnh chện trên lưng
ngựa. Nó đã làm điều này hàng trăm lần với con Bree, hàng trăm lần trong
mấy tuần vừa rồi nên bây giờ phong thái của nó rất khác so với lần đầu nó
lên ngựa, để cho Bree phải nhận xét là nó trèo lên một con ngựa mà như
trèo lên một đống rơm.

Nó rất vui lòng khi nghe nhà quý tộc Darrin nói:
- Tâu bệ hạ, cậu bé này là một kỵ sĩ thực thụ. Thần cam đoan là có

dòng máu quý tộc trong cậu bé này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.