CON NGỰA VÀ CẬU BÉ - Trang 22

CHƯƠNG 2

Trên đường bắc tiến

Đến gần trưa hôm sau thì Shasta bị đánh thức dậy bởi một cái gì âm

ấm, mềm mềm lướt nhẹ trên mặt nó. Thằng bé mở mắt và thấy mình đang
nhìn vào cái mặt dài dài của con ngựa; mũi và môi ngựa gần như chạm vào
mặt nó. Chợt nó nhớ lại những sự kiện đầy kích động đêm hôm trước và
ngồi nhổm dậy. Nhưng trong khi làm như thế, nó rên lên một tiếng đau đớn.

- Ôi Bree! – Nó thở hổn hển. – Tôi đau quá đi mất. Khắp cả người…

Tôi khó mà cử động được.

- Chào anh bạn trẻ! – Bree nói. – Tôi e là cậu sẽ cảm thấy người hơi

cứng một chút. Thật ra không phải là một cú ngã đâu. Cậu ngã dễ đến hàng
chục lần ấy, cỏ ở vùng này thật êm, tốt bời bời nên rơi xuống đây gần như
là một lạc thú. Chỉ có một lần không được êm ái lắm là khi ngã vào một bụi
kim tước. Không… đây là một chuyến đi tự nó đã gay go ngay từ phút ban
đầu… Bữa sáng thì sao? Tôi thì tôi chén rồi.

- Ăn sáng mới chả ăn tối, mọi chuyện đều xoay ra thế này sao? –

Shasta than vãn. – Tôi nói cho anh biết, tôi không sao cử động được.

Nhưng con ngựa cứ rúc mãi cái mũi vào người thằng bé và dùng một

móng gõ nhè nhẹ lên người nó cho đến lúc nó gượng đứng lên. Shasta đưa
mắt nhìn quanh và bây giờ mới rõ nơi nó đang đứng. Sau lưng chúng là
một bãi đất nhỏ mọc lên nhiều cây cối. Trước mặt là một vạt đất mềm,
điểm lác đác những đóa hoa trắng chạy thoai thoải xuống sườn một vách
đá… Rất sâu phía dưới – vì thế mà tiếng sóng xô vào bờ đá nghe rất yếu ớt,
mờ nhạt – chính là mặt biển. Shasta chưa bao giờ nhìn xuống từ một độ cao
như thế, cũng chưa bao giờ nhìn quá lâu đến thế. Bãi biển trải dài ra cả hai
phía, hết mũi đất này đến mũi đất khác và ở những điểm này bạn có thể
nhìn thấy bọt biển màu trắng chạy xô lên những tảng đá nhưng không gây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.