CON NGỰA VÀ CẬU BÉ - Trang 97

một thế giới đã chết, Shasta mệt bã cả người, mỗi lúc nó một cảm thấy lạnh
hơn và đôi môi khô đi. Chẳng có gì ngoài tiếng sột soạt của bao da, tiếng
nhạc ngựa và tiếng vó ngựa – không giống như tiếng vó ngựa nện trên con
đường cái quan mà là âm thanh êm êm trên cát mênh mông, khô hạn.

Cuối cùng sau nhiều giờ ê ẩm ngồi trên mình ngựa, xa xa phía bên tay

phải Shasta xuất hiện một vạch dài màu xám nhạt nhô lên trên đường chân
trời. Rồi cái vạch ấy chuyển sang màu đỏ. Cuối cùng bình minh cũng xuất
hiện nhưng chẳng có con chim nào cất giọng ca đón chào. Shasta lấy làm
sung sướng là có thể đi bộ một đoạn vì bây giờ nó lạnh đến tê dại cả người.

Bất thình lình mặt trời nhô lên và mọi thứ đều thay đổi trong nháy

mắt. Cát xám hóa màu vàng và lấp lánh như thể lẫn trong cát là những hạt
kim cương. Về phía bên tay trái, bóng Shasta, Hwin, Bree và Aravis ngả
dài cùng chạy đua với chúng. Ngọn núi đôi Mount Pire hiện lên trước mặt,
sáng lóa lên dưới ánh ban mai và Shasta biết trông nó có nhỉnh hơn trước.

- Sang trái một chút, sang trái một chút. – Shasta reo lên.
Bây giờ thì ổn rồi, khi nó ngoái đầu lại nhìn, Tashbaan chỉ còn nhỏ xíu

và xa vời. Khu lăng mộ không còn thấy rõ nữa, nó bị nuốt chửng trong cái
gò đơn độc có cái rìa lởm chởm từ đó mọc lên thành phố của Tisroc. Ai nấy
đều phấn chấn hơn.

Nhưng tâm trạng này kéo dài không được bao lâu. Mặc dù Tashbaan

trông xa vời vợi khi lần đầu ngoái nhìn lại, nhưng nó không lùi xa hơn nữa
khi chúng đã đi được mấy giờ liền. Shasta đã thôi không còn chốc chốc lại
ngoái cổ ra sau nữa vì làm thế chỉ khiến nó có cảm giác là họ vẫn giậm
chân tại chỗ. Sau đó ánh nắng cũng trở thành một điều phiền toái. Cát vàng
hất ngược nắng vàng làm cho đôi mắt nó nhức nhối mà nó thì không thể
nhắm mắt lại. Nó buộc phải ngước mắt lên cao hơn và cứ nhìn thẳng về
phía Mount Pire để định hướng. Đi một lúc nữa thì đến vấn đề nhiệt độ. Nó
nhận ra điều này khi lần đầu tiên nó xuống ngựa, đi bộ: vừa chạm chận
xuống đất thì cát nóng hừng hực đã phả hơi nóng vào mặt rát không kém gì
hơi nóng phả ra từ miệng lò. Lần thứ hai đi bộ còn tệ hơn nữa. Nhưng đến
lần thứ ba, khi đôi chân trần của nó vừa chạm đất thì nó vội hét lên vì đau
đớn và vội vàng cho một chân lên bàn đạp, chân kia vắt trên lưng Bree.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.