CON NGƯỜI TRỞ THÀNH KHỔNG LỒ - Trang 234

Trời nắng chói chang. Đàn chim ào xuống cướp mất những hạt lúa đồng

vừa mới gieo xuống những nền đất vừa xới xáo nông choẹt. Mùa màng xấu
và bấp bênh quá. Lại còn nạn hạn hán nhiều khi làm cháy khô cây lúa, chỉ
còn trơ lại những ngọn cỏ dại khỏe hơn và quen chịu hạn hơn.

Khi mùa gặt tới, thu hoạch hầu như chẳng có gì: cây lúa ngập trong đám

cỏ dại mọc rậm như rừng. Chẳng khác chi một đạo quân thù địch trước kia bị
đánh lui nay lại tấn công trở lại và phất cờ đắc thắng, cỏ dại của thảo nguyên
lại reo vui trước gió.

Cỏ dại lan tràn chiếm chỗ của lúa! Bao nhiêu nước mắt, mồ hôi đành đổ

xuống biển ư?

Nhưng chính những ngọn cỏ dại mà con người không dùng được, lại là

món ăn của gia súc. Bò và cừu tha hồ ăn no phình bụng ở vùng thảo nguyên,
đó quả là thiên đường của chúng.

Các đàn gia súc tăng lên đông đúc thêm từ năm này qua năm khác. Dao

găm giắt ở thắt lưng, người đàn ông đi theo đám gia súc. Con chó, bạn trung
thành của người, giúp anh ta coi sóc lũ bò, cừu, không cho chúng tản ra khắp
vùng thảo nguyên. Đám gia súc sinh sôi nảy nở ngày càng nhiều, số lượng
thịt, sữa và lông ấm chúng cung cấp cho người ngày càng lớn.

Bây giờ thì dù bánh mì có thiếu cũng không thành vấn đề nữa: đã có thịt

nấu trong nồi trên bếp lửa đun nhỏ, và bánh sữa thừa thãi rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.