CÒN NHỚ TÂN UYÊN - Trang 108

- Dạ em nghĩ là có. Nhưng nhiều khi cơ duyên tới chậm quá. Lúc đó mình
già rồi cô...

Dường như muốn đổi đề tài nên Duyên nói nhỏ vào tai học trò.

- Em đi mua đậu phọng đi...

Quát gật đầu đứng lên. Vừa đi được một bước anh quay đầu lại dặn.

- Cô ngồi đây. Cô đừng đi bậy bạ nghe...

Duyên cười khẽ.

- Ừ lẹ lên. Cô ngồi đây chờ em... Em làm như cô còn nhỏ lắm sao mà phải
dặn dò...

Quát cười khom người thì thầm vào tai cô giáo.

- Em sợ mất cô...


Duyên cảm thấy mắt mình cay cay. Nàng không hiểu tại sao mình lại khóc.
Nàng không có lý do gì để phải rơi nước mắt khi sắp chia tay với đứa học
trò. Rồi nó sẽ quên. Rồi nàng cũng sẽ quên. Không có ai nhớ mãi thứ tình
cảm mong manh như tình thầy trò giữa nàng với Quát. Không ai có thời giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.