CÒN NHỚ TÂN UYÊN - Trang 117

- Cô ơi cô đẹp hơn ngày xưa... Có lẽ còn quyến rũ hơn ngày xưa nữa cô
ơi...


Duyên mỉm cười. Lần đầu tiên Quát dám tán nàng một cách lộ liễu. Hai
tiếng ngày xưa của Quát làm nàng tưởng chừng như xa xưa lắm. Xưa như
nàng lúc mới bước vào cửa lớp đệ tứ A2. Xa như bay giờ hai người đứng
cách nhau không đầy tầm tay. Chỉ cần giơ tay lên là đụng nhau. Chỉ cần
đưa tay ra là tay nắm tay. Là có nhau. Tuy nhiên cái khoảng cách ngắn đó
lại dài ra hơn nữa. Duyên chăm chú nhìn học trò. Bộ quân phục rằn ri. Đôi
giày đinh bóng. Tóc ngắn. Chiếc mũ nâu đội lệch một bên làm cho Quát có
nét vừa ngang tàng ngạo nghễ mà cũng còn sót lại chút hồn nhiên của tuổi
học trò. Trên chiếc mũ nâu có hình con cọp đang nhe răng. Quát của nàng
biến dạng. Khuôn mặt xương, làn da đen, ánh mắt nhìn nghiêm nghị chứ
không còn vẻ bỡn cợt hoặc chán chường. Tuy nhiên nàng vẫn nhận ra đằng
sau đó nhuốm nhiều u uất và buồn đau nín lặng không thể nói thành lời.


Tiếng học trò trong lớp cười đùa la hét kéo Duyên về với thực tại. Nhìn
Quát nàng chưa kịp nói thời anh đã lên tiếng trước.

- Quát sẽ ra đơn vị sáng mai. Nếu cô không phiền thời Quát sẽ đón cô...

Duyên cười đùa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.