CÒN NHỚ TÂN UYÊN - Trang 145

cây thuốc lá, mấy ổ bánh mì, mấy tờ tạp chí và tiểu thuyết. Cuối cùng là hai
chai 33. Đưa chai bia lên nàng cười nói.
- Cái này để tối nay hai đứa mình nhậu... Từ khi Quát tập cho cô uống bia
cô đâm ra ghiền nhậu với Quát...
Quát cười hắc hắc khi nghe cô giáo rủ mình nhậu. Câu cô ghiền nhậu với
Quát đủ nói lên tình thương yêu mà Duyên dành cho anh.
- Vậy thời Quát phải kiếm chỗ cho cô ngủ...
- Khỏi cần... Chắc cô phải ngủ chung với Quát. Ngủ một mình cô sợ ma...
Ở đây có ma hôn Quát?
- Có... Ma này nè...
Quát lè lưỡi và trợn mắt. Duyên cười thánh thót.
- Ma này cô hổng có sợ đâu... Ma dễ thương gần chết mà sợ gì...
Vừa nói Duyên vừa bước tới đứng đối diện với người lính chiến mà nàng
đã âm thầm nhớ nhung và sầu muộn vì xa vắng. Cũng vì lòng nhớ nhung
mà nàng phải một mình lặn lội đường xa tới đây.
- Cô nhớ Quát... Quát ơi...

Giọng của Duyên sũng nước mắt. Hai người nhìn nhau như cố thu lấy hình
ảnh của người mà mình yêu thương vào trong tâm tưởng để không bao giờ
quên. Căn hầm trú ẩn im lặng. Chỉ có tiếng thở của hai người. Quát cười
vòng tay ôm Duyên vào lòng. Anh ghì chặt lấy thân thể dịu mềm sực nức
hương yêu tỏa ra từ nụ cười, mái tóc, ánh mắt và một tâm hồn chỉ mong
ước yêu và được yêu. Úp mặt vào vai Quát Duyên hít ngửi mùi khói súng,
khói thuốc lá và mồ hôi làm thành thứ hơi hám thân quen.
- Cô ơi...
- Dạ...
Lần đầu tiên Duyên cất giọng lễ phép với học trò. Có lẽ nàng biết đây
không phải là lớp học của mình. Nàng biết đây là Tân Uyên của Quát chứ
không phải là Sài Gòn của nàng.
- Cô không giận nếu Quát chia cho lính quà của cô...
- Dạ em không có giận. Chuẩn úy nói gì em cũng nghe...
Duyên nói đùa. Quát cười hắc hắc định quay lưng đi. Duyên gọi nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.