CÒN NHỚ TÂN UYÊN - Trang 147

thở ấm nồng mùi hương phà vào mặt. Hai cánh tay mềm mại vòng lấy cổ.
Đôi môi he hé mở. Quát rùng mình đứng im. Da mặt anh đỏ lên và hơi thở
gấp. Ngay cả Duyên cũng bị kích thích vì hành động của mình. Như không
chịu được Quát ghì lấy thân thể của người tình. Nụ hôn chất ngất đắm mê
tưởng chừng như dài vô tận.
- Cô ơi...
Quát kêu lên có lẽ vì xúc động và mừng vui. Riêng Duyên cảm thấy tâm
hồn của mình cũng run rẩy và xuyến xao cực độ. Lần đầu tiên nàng mới
biết cảm giác rẩy run và xúc động khi hôn và được hôn bởi một người mà
mình yêu thương.
- Bây giờ mình làm gì hả Quát?
Muốn tránh tình trạng khó xử Quát biết mình nên ra khỏi căn hầm vắng
người này. Nắm tay Duyên anh cười nói.
- Quát dẫn cô đi thăm lính. Cô cần biết lính sống ra sao để về kể lại cho học
trò của cô nghe...
Níu tay Quát lại Duyên thì thầm.
- Hồi nãy cô nói với lính của Quát cô là vợ của Quát...
Duyên đỏ mặt vì thẹn thùng lẫn sung sướng khi thố lộ điều đó. Quát cười
hắc hắc. Nhìn cô giáo với ánh mắt giễu cợt anh đùa một câu.
- Vậy hả cô... Hèn chi lính nói Quát có vợ lên thăm làm cho Quát ngạc
nhiên...
Cười chúm chiếm Quát nhìn cô giáo của mình.
- Cô làm như vậy thời cô mới được danh chính ngôn thuận. Nó cho cô có
quyền ngủ chung với Quát mà không ai dị nghị...
Duyên cười thánh thót.
- Vợ lính, đi thăm lính mà hổng ngủ chung thời đi thăm làm gì...
Quát cười hắc hắc khiến cho Duyên đỏ mặt.
- Sao lúc này cô lì dễ sợ vậy cô. Có cái gì làm cô lì vậy cô?
Duyên giấu tiếng thở dài hắt hiu buồn. Nàng do dự và băn khoăn, không
biết có nên nói với Quát là mình sẽ lấy chồng. Hôm nay nàng lên thăm anh
lần cuối để rồi hai người sẽ cách xa vĩnh viễn. Bây giờ thấy Quát đang sung
sướng, đang vui nàng lại ngần ngại không muốn nói ra vì sợ sẽ phá vỡ niềm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.