CÒN NHỚ TÂN UYÊN - Trang 161

- Bởi vì lính nghèo cho nên vợ con phải cơ cực. Lính xa nhà nên vợ lính
phải buồn. Lính chết nên vợ con phải khổ...

Duyên im lặng. Tuy đã nghe nói như vậy nhưng nàng chưa hình dung ra
cho tới khi ở đây. Phải thấy và phải sống bên cạnh Quát nàng mới biết là
anh khổ cực như thế nào. Cũng như có uống bia nàng mới biết say như thế
nào. Không ai không sợ chết nhưng chính Quát của nàng mới sợ chết hơn
ai hết bởi vì người lính biệt động như anh phải đối diện với cái chết thường
xuyên. Nghĩ tới cái chết hoài. Nếu yêu là sự truyền nhiễm tình cảm thời
chết cũng là sự truyền nhiễm của lo sợ. Đêm qua sau khi ân ái với nhau lần
đầu tiên, Quát đã nói với nàng như vậy. Anh nói về lòng thương nhớ và nỗi
sợ chết. Càng sợ chết anh càng nhớ thương. Càng nhớ thương anh càng
muốn sống. Dù sống với buồn đau. Sống để gặm nhắm mối tình tuyệt vọng
của mình. Sống với hi vọng một ngày nào đó gặp lại nàng.

- Quát có làm gì hôn Quát?

- Không... Cô muốn đi đâu?

Duyên cười nhìn sâu vào mắt người tình.

- Quát đừng kêu cô nữa. Quát là chuẩn úy mà...

Quát cười hiền.

- Chuẩn úy với ai chứ với cô Quát chỉ muốn làm học trò của cô...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.