CÒN NHỚ TÂN UYÊN - Trang 167

Duyên đi bộ lên hồ Đá Bàn xem phong cảnh. Đang đi anh chợt nắm tay
Duyên rồi xiết chặt lại.

- Quát sẽ đưa cô ra Tân Uyên để cô đón xe về Sài Gòn ngày mai...

Duyên gật đầu im lặng bước.

- Cô buồn hả cô?

Duyên lại gật đầu. Dường như nàng có điều gì phải suy nghĩ nên chỉ trả lời
bằng cách gật đầu.

- Chừng nào Quát mới về thăm cô?

Ngập ngừng thật lâu Quát mới thở dài cất giọng khàn đục và nằng nặng
như có nước mắt.

- Quát không biết... Quát cũng không thể hứa với cô. Về được là Quát về
liền... Quát nhớ cô lắm...

Duyên quay qua nhìn Quát. Khuôn mặt của nàng nhạt nhòa nước mắt. Chỉ
còn một đêm nữa thôi là nàng sẽ trở về với đời sống của mình. Nàng sẽ xa
người yêu. Nàng sẽ đi lấy chồng. Nàng biết Quát sẽ khổ. Nàng biết mình
cũng sẽ khổ. Mấy câu thơ vang vang trong trí của nàng. Và một ngày kia tôi
phải yêu. Cả chồng tôi nữa lúc đi theo. Những cô áo đỏ sang nhà khác. Gió
hỡi làm sao lạnh rất nhiều.
.. . Sống mà không có tình yêu buồn lắm. Yêu
mà không được sống với người mình yêu thời cuộc sống sẽ mất đi nhiều ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.