CÒN NHỚ TÂN UYÊN - Trang 168

nghĩa. Tuy nhiên sống là bị ràng buộc dù ít hay nhiều. Quát là lính chiến.
Nàng là thầy của Quát. Giới hạn đó hầu như nàng không thể vượt qua.

- Cô nghĩ gì vậy cô?

- Quát có nghĩ mình sẽ gặp lại nhau không Quát?

Đang đi Quát hơi chậm bước lại nhìn Duyên rồi cất giọng buồn. Giọng của
anh nhẹ và buồn như làn gió lan trên mặt hồ Đá Bàn được nhìn thấy trong
tầm mắt.

- Quát hi vọng như vậy. Tuy nhiên dù ở đâu Quát vẫn yêu cô, mãi mãi yêu
cô...

Duyên nghe lòng mình bật khóc. Nàng muốn nói cho Quát biết mình sẽ
phải đi lấy chồng nhưng dường như có cái gì chận nghẹn ngay cổ khiến cho
nàng không thể nói nên lời. Có lẽ nàng không muốn cho người mà mình
thương yêu phải buồn khổ ngay lúc này. Hãy để cho Quát hưởng hết niềm
vui ở bên nàng. Hãy đễ cho Quát tận hưởng những gì nàng cho anh. Rồi
sau này anh có đau khổ thời niềm đau đó làm anh sẽ nhớ, sẽ yêu nàng mãi
mãi. Tình yêu đó anh sẽ cưu mang suốt cuộc đời.

- Hồ nước đẹp lắm Quát ơi...

Nghe giọng của người tình nũng nịu, âu yếm và vui vẻ Quát cười hôn lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.