CON QUỶ MỘT GIÒ - Trang 56

Nhã Trúc nhấc điện thoại và không cần coi lại số phone, cô gọi đúng số
phone của Quân, nói với anh rằng cô đang rất muốn gặp anh.

Bên đầu dây kia, Quân trả lời với giọng mệt mỏi:

- Có chuyện gì cần lắm không vậy Nhã Trúc? Hiện giờ anh đang rất mệt
mỏi, vả lại anh cũng không muốn bỏ Ngọc Anh nằm lại đây một mình, nếu
như em có việc gì cần giãi bày gấp thì có lẽ em nên đến đây, chúng ta cùng ở
cạnh Ngọc Anh trong lúc này em ạ!

Nhã Trúc vờ như không nghe. Cô khẩn khoản yêu cầu:

- Em muốn gặp anh ngay bây giờ. Có việc cần lắm! Anh đến quán “Đợi
chờ” gặp em, ngay bây giờ nhé?

Nói xong cô cúp máy, không kịp để cho Quân nói thêm nửa lời, vì cô biết,
nếu để Quân có dịp lên tiếng thì chắc chắn Quân sẽ từ chối, thà rằng cô cứ
đặt Quân vào tình thế như vậy, hẳn Quân sẽ không nỡ để cô một mình chờ
đợi mỏi mòn ở đó.

Nhã Trúc trở vào phòng ngủ lấy cái ví tay, nhẹ nhàng không gây một tiếng
động nhỏ, rồi cô lách cửa ra xe rồ máy chạy thẳng đến nơi đã hẹn với Quân.

Nhã Trúc tới chỗ hẹn trước khoảng hơn mười phút mới thấy Quân đến.

Dáng vẻ Quân bơ phờ mệt mỏi và thể hiện rõ sự khó chịu khi phải đến đây
gặp Nhã Trúc trong hoàn cảnh bối rối tang ma như vậy.

Nhưng Nhã Trúc không quan tâm lắm đến những điều đó, cô mỉm cười sung
sướng và đứng lên ôm chầm lấy Quân khi Quân chưa kịp ngồi xuống ghế,
khiến Quân quá đỗi bở ngỡ, không kịp phản ứng đành đứng chết trân nhận
lấy nụ hôn cuồng dại của Nhã Trúc.

Nhã Trúc nói trong hơi thở dồn dập:

- Em nhớ anh, em nhớ anh nhiều lắm... Anh có biết không? Anh có nhớ em
không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.