CON QUỶ MỘT GIÒ - Trang 6

- Dạ... cháu biết cháu có lỗi nhiều với chú... nhưng... mà thôi, để từ từ cháu
kể chuyện nhà mình cho chú biết. Dù sao hôm nay cháu trở về, thấy chú còn
đi đứng được vầy là cháu mãn nguyện lắm rồi chú ạ!

- Tao còn sống đây cũng là để chờ mày đó con ạ!

Ông già nhìn Tân trìu mến.

Một nỗi hối hận nghẹn ứ trong cổ Tân. Bao nhiêu năm qua, tuy cuộc sống
nhiều khó khăn vất vả nhưng nếu thật sự muốn, Tân vẫn có thể thu xếp để về
thăm chú, thậm chí vẫn có thể đón chú về sống với gia đình mình.

Vậy mà Tân đã không làm! Để bây giờ, khi chỉ còn trơ lại một mình, khi đã
cảm nhận được nỗi cô đơn tê tái, Tân mới chợt nhớ tới người chú cô độc nơi
này... Mình quả là đứa bỏ đi... Tân tự trách mắng mình như thế.

- Mày cơm nước gì chưa con? Ở dưới bếp còn cơm với mấy con cá kho,
xuống hâm lên mà ăn tạm đi...

Ông già vẫn như ngày nào, lúc nào cũng lo cho đứa cháu cưng, dù bây giờ
nó đã không còn nhỏ nhoi gì nữa!

Bụng Tân đang đói cồn cào, vả lại về với ông chú này, cũng giống y như về
với gia đình ruột thịt của mình, Tân không có một chút e ngại hay khách sáo
gì hết.

Anh lặng lẽ cầm đèn xuống bếp, quơ vội mấy cọng lá dừa đốt lên hâm lại
nồi cá rồi bới một tô cơm, bỏ mấy con cá với mấy trái ớt hiểm đỏ lòm, rồi
bưng lên ngồi cạnh bên ông, vừa ăn vừa nói chuyện.

Hai chú cháu tỉ tê tâm sự đến gần nửa đêm thì cả hai đều rõ hết hoàn cảnh
của nhau.

Ông già đau lòng khi nhớ tới anh chị mình, buồn vì ngày anh chị mất mình
không về được, mà cũng không hay tin để ở đây thắp cho anh chị một nén
nhang tưởng niệm.

Ông thương cho thằng cháu mà ông cưng yêu như con đẻ của mình. Cái số
nó sao mà khổ, cha mẹ chết, vợ con cũng không còn... Nhìn tướng tá nó đâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.