CON QUỶ MỘT GIÒ - Trang 61

Nhã Trúc nghẹn ngào kể lể những nỗi nhớ mong trong khoang thời gian xa
vắng, cô kể cho Quân nghe về việc xích mích giữa cô với một bạn sinh viên
cùng trường và sau đó không lâu, kẻ ấy đã ra tay tàn độc giết chết cô...

Quân cũng lặng lẽ khóc, nhưng lúc này lòng anh đã không còn những bấn
loạn như lúc mới vừa nghe báo hung tin. Mấy ngày nay, lúc nào Quân cũng
cố còn rằng tự nhủ với lòng mình rằng, đó là số phận, là số phận thì không ai
có thể tránh khỏi được, do số phận thì đành phải cúi đầu chấp nhận mà
thôi...

Giờ đây, ngồi trước mặt Quân là một cô gái khác nhưng lại đang mang trong
người linh hồn của người anh yêu. Điều đó cũng làm cho Quân vô cùng đau
đớn.

Anh muốn ôm hôn người yêu nhưng không thể làm được, muốn nói những
lời âu yếm nhất mà cũng không thể nói ra lời...

Cuối cùng, Quân chỉ nói với linh hồn Ngọc Anh được một câu:

- Anh thật đau lòng trước cái chết oan ức của em...

Nhã Trúc khe khẽ lắc đầu:

- Em tuy chết thảm thương, nhưng không phải là oan ức anh à! Số phần em
đã mãn rồi, có điều cái kết thúc này hơi đi quá đà một chút thôi…

Đột ngột, Nhã Trúc đứng lên nói nhỏ:

- Thôi, mình về đi anh, chắc ở đó mọi người đang đợi...

Vừa nói dứt câu, Nhã Trúc lảo đảo như suýt ngã, Quân vội vàng đưa tay ra
đỡ lấy cô. Khi đã đứng vững được, Nhã Trúc đưa mắt ngó quanh ngỡ ngàng
hỏi:

- Anh... anh Quân, sao chúng ta lại đến đây?

Quân ngạc nhiên hỏi lại:

- Em không nhớ gì sao?

Nhã Trúc ngơ ngác:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.