CON SUỐI MÙA XUÂN - Trang 13

cát, nằm sát mặt đất. Không thấy ánh đèn. Nhưng chắc chắn là có tình yêu
trong những ngôi nhà sơ sài đó. Tình yêu không cần nệm mousse, khăn trải
giường có vẽ hoa và một chồng sách dưới chao đèn.

Có tiếng chân đi loạt xoạt sau lưng tôi. Trong ví chỉ có nhiều nhất là

một trăm bạc nên tôi không cần quay lại. Tiếng chân đến sát gần. Một
người ngồi xuống chụp vào vai tôi.

- Anh ngồi làm gì ở đây?
Tôi giật mình quay lại.
- Annie!
Annie mỉm cười ngồi sà lại gần tôi.
- Em đến đây làm gì vào giờ này? Biển vắng và trời sắp tối.
- Anh làm như anh là thanh tra cảnh sát. Em đi xem biển nổi loạn.

Cũng như anh vậy.

Tôi phì cười:
- Sao biết là "cũng như anh vậy"?
Annie mặc váy ngắn, áo len dài tay màu đỏ. Giày escarpin trắng. Tôi

hỏi:

- Anh tưởng em đi Đà Lạt rồi. Ngày nào mới tựu trường?
- Mai mới có chuyến baỵ Còn tựu trường thì cũng một ngày như ở

trường Việt.

- Chị Mỹ Khuê ở nhà làm gì?
- Peuh! -Annie nhún vai- nghe nhạc, nhai kẹo, chải tóc, gắt đứa ở...
- Anh bảo là giờ này cợ Có anh Phan đến chơi đằng nhà phải không?
- Cố nhiên là có. Tại anh lật đật ngắt lời em. Em chưa kể hết mà. Chị

Khuê đang gắt đứa ở thì anh Phan đến.

Tôi ngồi thừ nhìn ra con đường chân trời, ngạc nhiên không biết lần

thứ mấy rằng tại sao mà nó khéo thẳng như vậy. Annie lay vai tôi:

- Anh nhai kẹo này. Em biết anh thất tình phải không?
Tôi bỏ kẹo vào miệng:
- Nói nhảm. Anh hỏi chơi vậy thôi. À, Annie này, thế chủ nhật nào anh

Phan cũng đến phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.