CON SUỐI MÙA XUÂN - Trang 28

Hai Người Đàn Ông

Sài gòn ngày 7 tháng 6 năm 1965

E

m

Chiều hôm nay trời ráng đỏ suốt cả một vùng rộng lớn ở phương Tây.

Màu đỏ chói rực rỡ vào phòng tưởng như đâu đây có một đám cháy lớn.
Anh đưa mắt nhìn ra sân, nhìn lên từng mảnh da trời cắt vụn bởi những
cành cây và lá cây. Hàng khuynh diệp đứng lặng yên cam phận trong vị trí
dành cho mình và thản nhiên không tỏ ra một chút xao xuyến. Anh thu mắt
nhìn về căn phòng của mình. Mấy nhân viên chú ý vào công việc, thu hẹp
không gian sinh hoạt của họ trong một khoảng rất nhỏ: tập hồ sơ dưới tay,
cái máy đánh chữ trước mặt. Như những hàng cây, họ cũng thản nhiên
không tỏ ra một chút xao xuyến. Một hiện tượng thiên nhiên như vậy thật
quá đỗi thường, không xúc động được ai hết. Nhưng mà anh thì xót xa cơ
hồ như ngón tay nào chạm nhẹ vào một sợi thần kinh của mình.

Anh nhớ đến em.
Lần chót em đến thăm anh, em còn nhớ không, chúng ta ngồi cạnh

nhau ở dưới giàn nho trên sân thượng. Em nói:

- Chúng ta đang ngồi gần trời. Và xa cách hẳn với mọi người xung

quanh. Khi nào dư tiền, anh gắng xây thêm một từng lầu nữa, một từng lầu
nữa và chúng ta sẽ ngồi cao hơn, cao hơn, cho gần trời hơn. Em có cảm
tưởng càng ngồi ở trên cao, tình yêu sẽ càng trong trẻo và trọn vẹn. Như
không khí ở trên từng cao không còn vẩn đục vì bụi bặm, thán khí và tiếng
ồn.

Anh trả lời:
- Như vậy, tình yêu đòi hỏi quá nhiều tiền và tiền sẽ làm ta càng bị

ràng buộc quá mật thiết với nhân loại xung quanh. Sao em không nghĩ đến
một giải pháp đơn giản hơn? Là chúng ta lên ngồi ở trên một chỏm núi
chẳng hạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.