CON TÀU TRẮNG - Trang 102

độ trì cho chúng con, sao cho cây gỗ đừng mắc lại, sao cho ngựa đừng trượt

ngã!” Ông cởi đôi ủng, vắt qua vai, xắn quần cao quá gối, hay tay cầm cây

đòn, hối hả theo cho kịp cây gỗ đang trôi. Họ kéo cây gỗ ngược dòng theo

đường chéo xiên. Nước sông trong vắt, lạnh buốt. Nước mùa thu.

Ông già gắng chịu đựng, chân chẳng rụng đâu mà lo, miễn là mau mau đưa

được cây gỗ qua sông. Thế nhưng, như cố tình trêu người, cây gỗ vẫn bị

mắc, nằm rịt trên đá ở chỗ nước chảy xiết nhất. Gặp lúc như thế này, cần

cho ngựa nghỉ một lát, rồi thúc ngựa thật lực, giật mạnh một cái thì có thể

lôi cây gỗ ra khỏi chỗ mắc trên đá. Nhưng Ôrôzơkun ngồi trên yên, vung roi

thẳng cánh quất con ngựa đã yếu sức, mệt lả. Con vật khuỵu chân sau

xuống, trượt chân, vấp móng, nhưng cây gỗ không nhích khỏi chỗ. Hai chân

ông già tê dại, mắt tôi sầm lại. Đầu óc choáng váng. Cái bờ dốc đứng, khu

rừng trên bờ dốc, những đám mây trên trời nghiêng đi, rơi xuống sông, trôi

theo dòng nước chảy nhanh và quay trở lại. Ông già Mômun rất khổ tâm.

Cây gỗ đáng nguyền rủa! Giá như nó khô, đốn lâu rồi thì lại khác, gỗ khô tự

nó trôi trên mặt nước, chỉ cần kìm giữ nó thôi. Cây gỗ này vừa mới cưa và

kéo ngay qua sông. Ai lại làm như thế kia chứ! Bởi vậy mới nên nông nỗi

này. Việc làm mờ ám thì kết cục không ra gì. Ôrôzơkun không dám để cây

gỗ mắc ở đấy: ngộ nhỡ nhân viên kiểm tra ập tới, lập biên bản về việc đốn

gỗ quí trong rừng cấm thì nguy. Bởi vậy cưa xong là mau mau lôi cây gỗ đi

cho khuất mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.