- Hỏi ông ấy thì biết. – Ôrôzơkun trả lời.
Trong nhà, Bêkây cởi quần áo ướt cho chồng, đưa cho y chiếc áo lông, bê
ấm xamôva vào và rót trà ra cái bát.
- Không cần, - Ôrôzơkun phác một cử chỉ khước từ. – Cho rượu đây.
Chị vợ lấy ra một chai nửa lít còn nguyên, rót rượu vào cốc.
- Rót đầy vào. – Ôrôzơkun ra lệnh.
Sau khi ngửa cổ nốc một hơi hết cạn cốc vôtka, y quấn chiếc áo lông, nằm
lên tấm dạ, bảo vợ:
- Mày không phải là vợ tao, tao không phải là chồng mày. Đi đi. Đừng có
bén mảng đến nhà này nữa. Đi đi, trong lúc còn chưa muộn.
Bêkây thở dài, ngồi xuống giường và theo thói quen, gạt nước mắt, khẽ nói:
- Lại thế rồi ư?
- Lại cái gì? – Ôrôzơkun gầm lên. – Xéo khỏi đây!
Bêkây nhảy bổ ra khỏi nhà, và như mọi lần, vặn hai tay vào nhau, gào vang
khắp sân:
- Tôi sinh ra trên đời để làm gì kia chứ, rõ khốn khổ cái thân tôi…
Trong lúc đó ông già Mômun cưỡi Alabas phóng đến với cháu. Alabas
là con ngựa chạy nhanh. Nhưng ông Mômun vẫn đến muộn mất hơn hai
tiếng đồng hồ. Ông gặp cháu ở giữa đường. Cô giáo thân hành dẫn thằng bé
về nhà. Chính cô giáo ấy, với đôi tay thô kệch, sạm màu nắng gió, với chiếc
măng-tô cố cựu cô mặc năm nay là năm năm rồi. Người phụ nữ mệt mỏi
nom cau có. Thằng bé đã khóc hết nước mắt từ lâu, hai mắt sưng húp, đi