CON TÀU TRẮNG - Trang 143

như một sinh vật. Nó thu hết sức lực gắng leo lên. Cả chúng con cũng thế.

Tim như vỡ ra, văng ra từng mảnh. Đầu óc choáng váng…

- Chết nỗi! – ông Mômun buồn phiền. – Thật hú vía cho các con. Hẳn

là Mẹ Hươu Sừng đã che chở cho các con, các con trai của Mẹ. Mẹ đã cứu

các con. Không thì ai biết thế nào… Nghe thấy không? Bên ngoài đến giờ

vẫn chưa ngớt kia mà, đất trời vẫn quay cuồng, gió bão ầm ầm…

Mắt thằng bé ríu lại. Nó cố cưỡng lại giấy ngủ, nhưng mi mắt cứ ríu lại. Và

nửa thức nửa ngủ, nghe câu được câu chăng cuộc chuyện trò giữa ông già

và Kulubêc, thằng bé lẫn lộn thực tại với tưởng tượng. Nó mường tượng

thấy nó cũng ở đấy, giữa những người trẻ tuổi bất ngờ gặp bão tuyết trong

núi. Trước mắt nó là con đường dốc ngược chạy lên trái núi tuyết phủ trắng

xoá. Bão tuyết làm cho má rát như phải bỏng. Mắt cay sè. Mọi người đẩy

chiếc ô-tô chở cỏ khô to ù lù như cái nhà. Họ tến lên một cách chậm chạp,

rất chậm. Chiếc cam nhông không nhích lên nữa, nó chịu thua, nó lùi lại.

Khủng khiếp quá. Tối tăm mịt mù. Gió buốt như lao tuồn tuột xuống và đè

bẹp họ. Nhưng ngay lúc đó, Mẹ Hươu Sừng ở đâu bỗng hiện ra. Mẹ ghé

sừng chống đỡ chiếc ô-tô, giúp họ đẩy nó lên. “Nào, dấn lên, dấn lên!” –

thằng bé gào to. Xe bắt đầu nhích lên, chuyển dịch. Họ lên được hết dốc, rồi

chiếc ô-tô xuống dốc không cần đẩy. Họ đẩy chiếc thứ hai lên, rồi chiếc thứ

ba, và những chiếc khác. Lần nào Mẹ Hươu Sừng cũng giúp họ. Nhưng

thằng bé nhìn thấy và biết. Mỗi lần tình thế trở nên không sao kham nổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.