CON TÀU TRẮNG - Trang 17

Nhưng Mô-mun không phải là người như thế. Ông là người kì quặc,

và người ta đối xử với ông như một kẻ gàn dở.

Điều duy nhất có thể khiến Mô-mun uất giận ghê gớm là người ta quên

không mời ông đến dự cuộc họp gia tộc bàn về việc ma chay cho một người

nào đó… Khi ấy ông giận lắm và coi đó là một sự xúc phạm nghiêm trọng,

nhưng không phải vì người ta lờ ông đi- trong cuộc họp bàn, dù sao ông

cũng chẳng quyết định gì, chỉ ngồi cho có mặt- mà duyên do là vì cái bổn

phận vốn có tự ngàn xưa đã không được tôn trọng.

Mô-mun cũng có những rủi ro và những nỗi chua xót khiến ông đau khổ,

khiến đêm đêm ông phải phát khóc. Người ngoài hầu như không biết gì về

chuyện đó. Nhưng người nhà thì biết.

Khi Mô-mun thấy cháu đứng cạnh chiếc ô tô bán hàng, ông hiểu ngay rằng

thằng bé có điều gì buồn phiền. Nhưng vì người bán hàng là người ở nơi

khác đến, nên ông chào hỏi người đó trước. Ông nhanh nhẹn nhảy trên yên

xuống, giơ cả hay tay về phía anh ta.

- Axalam-a-lây-kum, nhà đại khách thương.- Ông nói nửa đùa nửa thật.

Thương đoàn của ông tới nơi bình an chứ, việc buôn bán của ông phát đạt

chứ ạ?- Mô-mun hớn hở lắc tay người bán hàng. – Đã bao nhiêu nước chảy

qua cầu kể từ lần gặp gỡ trươc đây! Thật là vạn hạnh!

Người bán hàng cất tiếng cười giễu cợt những lời lẽ trịnh trọng và hình

dạng xấu xí của ông già- vẫn đôi ủng giả da đã quá tàng ấy, chiếc quần vải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.