CON TÀU TRẮNG - Trang 55

Nhưng trong nhà yên tĩnh đến đáng ngại. Ngoài sàn cũng yên ắng và vắng

tanh như thể mọi người đã rời bỏ chốn này. Thì ra già Bê-kay lại bị chồng

đánh. Ông già Mô-mun lại phải can ngăn chàng rể đã đâm ra quẫn trí, ông

lại phải van vỉ, cầu xin, níu lấy hai nắm tay Ô-rô-zơ-kun và lại phải chứng

kiến tất cả sự nhục nhã này: Con gái ông bị đánh nhừ tử, đầu tóc tơi tả, gào

khóc thảm thiết. Ông lại phải nghe người ta chửi con gái ông bằng những

lời lẽ thậm tệ nhất, chửi ngay trước mặt ông, bố đẻ của người đàn bà ấy.

Người ta gọi con gái ông là con chó cái vô sinh, là con lừa cái nận ba lần

đáng nguyền rủa và những gì gì nữa. Ông phải nghe con gái gào lên bằng

giọng điên dại, nguyển rủa số phận : « Trời chẳng cho tôi thai nghén chứ tôi

có tội gì ? Bao nhiêu đàn bà trên đời đẻ sòn sòn như cừu, còn tôi bị trời thù

ghét. Cơn cớ vì đây ? Vì đâu đời tôi khốn khổ thế này ? thà cứ giết tôi đi

còn hơn, đồ quái vật ! Này đánh đi, đánh nữa đi!»

Ông già Mô-mun đau xót ngồi trong xó nhà, hơi thở vẫn còn hổn hển, mắt

nhắm nghiền, hai tay đặt trên đùi run rẩy. Mặt ông tái mét.

Ông nhìn thằng cháu, không nói gì, lại nhắm mắt, vẻ mệt mỏi. Bà không có

nhà. Bà sang khuyên giải vợ chồng già Bê-kay làm lành với nhau, dọn dẹp

nhà cửa cho họ, thu nhặt những mảnh bát đĩa vỡ. Bà bao giờ cũng thế: lúc

Ô-rô-zơ-kun đánh vợ, bà không dính vào và kìm giữ ông. Sau trận ẩu đả, bà

sang khuyên giải dỗ dành. Vì thế họ biết ơn bà.

Thằng bé thương ông nhất. Những ngày như thế, ông già gần như sắp

tắt thở. Ông ngồi trong xó nhà như người điếc, không dàn mặt ai. Ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.