CON TÀU TRẮNG - Trang 81

Cây gỗ được kéo bằng ngựa và dây xích. Ôrôzơkun đi ở phái trước, cầm

dây cương hàm thiếc. Mặt mày cau có, chiếc áo mưa chốc chốc lại vướng

vào bụi cây, y vừa đi vừa thở hồng hộc như con bò trên luống cầy. Ông già

Mômun đi sau cây gỗ, cố theo cho kịp. Lên cao như thế này,ông già cũng

khó chịu, ông ngộp thở. Hai tay ông cầm cây đòn bẩy bằng gỗ phong, vừa

đi vừa bênh cây gỗ lên. Cây gỗ khi thì đâm vào những gốc cây cụt, khi thì

đâm vào đá. Còn ở những chỗ dốc, nó cứ cố xoay ngang ra và chỉ chực lăn

xuống. Khi ấy rất dễ xảy ra tai họa: có thể bị dập thương chí mạng.

Dễ bị thương nhất là người hãm cây gỗ bằng đòn bẩy, nhưng sự đời biết đâu

mà nói trước được: đã mấy lần Ôrôzơkun sợ hãi nhảy xa con ngựa kéo, và

lần nào y cũng ngượng đến rát mặt khi thấy ông già vẫn liều mạng kìm giữ

cây gỗ trên dốc và đợi y trở lại giữ cương ngựa. Chẳng phải cô cớ mà người

ta có câu: để lấp liếm sự hổ nhục của mình, cần làm nhục kẻ khác.

- Lão làm gì thế, muốn đưa ta sang thế giới bên kia phải không- Ôrôzơkun

quát bố vợ.

Xung quanh không một bóng người, chẳng ai có thể nghe thấy và chê trách

Ôrôzơkun: đời thủa nhà ai lại cư xử với người già như thế kia chứ? Ông bố

vợ rụt rè nói rằng chính ông cũng có thể bị cây gỗ đè, sao lại quát mắng ông

như thể ông cố tình làm những chuyện đó.

Nhưng ông già nói như thế càng làm cho Ôrôzơkun cáu hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.