CON TÀU TRẮNG - Trang 84

lợi hơn cho mình. Không bao giờ tránh thoát được chúng. Chúng chờ ta,

lùng ta ở khắp nơi. Để hắn sống được thoải mái, kẻ như thế sẽ tìm cách làm

cho ta đáng tởm kinh hồn. Còn hắn thì vẫn đúng. Phải, loại người như thế

bao giờ cũng có... »

- Thôi nghỉ thế đủ rồi, Ôrôzơkun cắt đứt luồng suy nghĩ của ông già- Đi đi,-

Y ra lệnh.

Thế là họ lại ra đi.

Hôm nay, ngay từ sáng, Ôrôzơkun đã bực dọc. Buổi sáng, khi cần sang

sông, đem theo dụng cụ sang bờ bên kia để vào rừng thì Mô mun lại vội vã

lấy ngựa đưa cháu đến trường. Lão già hoàn toàn mất trí rồi ! Sáng nào

cũng thắng ngựa đưa thằng bé đến trường, rồi lại rông ngựa tới trường đón

nó về. Thật mất thời giờ với đứa trẻ bị bỏ rơi ấy. Hừ, không thể đến học

muộn được! Thế còn công việc ở đây thì sao, có trời biết được rồi kết quả

sẽ ra sao, việc này thì có thể lần chần được chắc ? Lão bảo « Tôi sẽ quay lại

ngay để thằng bé vào học muộn thì thật thẹn mặt với cô giáo .» Lại đi thẹn

với cái thứ người ấy kia chứ! Ngốc ơi là ngốc Mụ ta là cái thá gì, cái mụ

giáo viên ấy? Năm năm trời vẫn chỉ trần xì chiếc măng tô độc nhất. Lúc nào

cùng chỉ thấy mang vở, túi đựng sách. Đi đường cũng than vãn: lúc nào mụ

cũng có việc cần kêu lên huyện, lúc nào mụ cũng thiếu một thứ gì, khi thì

than dùng cho trường, khi thì kính, khi thì phấn, khi thì cả giẻ lau. Một cô

giáo ra cô giáo có đời nào lại về một cái trường như thế? Người ta đã đặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.