CON TÀU TRẮNG - Trang 85

cho trường cái tên như thế nào: trương lùn tịt. Mà cái trường loắt choắt thật

kia. Trường như thế thì còn nước non gì? Thầy cô giáo thực sự ở thành phố

kia. Trường toàn lắp kính. Các thầy giáo đeo cà vạt. Nhưng đấy là ở thành

phố... Ở đấy những cán bộ lãnh đạo oai vệ đi ô tô trên các đường phố. Mà ô

tô mới sang trọng làm sao. Tự dưng ta cứ muốn dừng lại, ngây ra, vươn

thẳng người khi chiếc ô tô đen bóng loáng ấy lướt qua êm ru. Vậy mà họ,

những người thành phố, dường như họ không để ý gì tới những chiếc xe ấy,

họ không có thời giờ, lúc nào họ cũng vội vã, chạy đi đâu không rõ. Ở đấy,

ở thành phố, cuộc sống thật ra cuộc sống! Giá mà chuyển được về thành

phố, kiếm một việc gì ở đấy thì tuyệt. Ở đấy người ta kính trọng người có

chức vụ. Có địa vị tức là phải được tôn trọng. Chức vụ càng lớn càng được

tôn trọng.

Người thành phố là người có văn hóa. Khi được người ta mời đến chơi

nhà hay biếu xén thì không cần phải tha đến những cây gỗ hay làm việc gì

đại loại như thế. Không như ở đây: nó biếu anh năm chục, quá lắm là một

trăm, anh phải chở gỗ đến và lại còn bị hắn đâm đơn khiếu tố nữa chứ: Ô-

rô-zơ-kun ăn hối lộ, y là kẻ thế này thế nọ… Thật ngu dốt!

Đúng, nên kiếm cách về thành phố… Hừ thây mẹ nó những núi non, rừng

rú này, hê cả những cây gỗ ba lần đáng nguyền rủa này đi, cả mụ vợ không

đẻ đái gì được, cả lão già ngu ngốc với cái thằng nhãi của lão, thằng nhãi

mà lão chăm bẵm như thứ của hiếm chưa từng thấy. Chà, ta cần phải căng

lên như con ngựa no căng lúa mạch mới được! Cần bắt thiên hạ phải tôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.