CON VE SẦU - Trang 86

Tường Hùng

Con ve sầu

Chương 7

Mùa hè năm đó nóng khác thường ở Sài Gòn. Cô tôi gọi tôi vào nhà trong
dặn dò:
- Em nó còn ngây thơ mà cứ thích đi nhẩy. Cháu phải trông coi nó cẩn thận
chớ phụ lòng tin của cô.
Tôi gật đầu:
- Thưa cô, đâu có khó khăn gì, cháu sẽ không rời nó nửa bước!
Quả nhiên tôi không rời Mây nửa bước, như vậy mới có chuyện!
Chiều hôm đó Mây rất đẹp, đi từ nhà trong ra phòng khách, áo dài lụa trắng
tinh, quần sa tanh mỏng dính, dán lên thân hình đã đầy đặn tuy nàng mới
tuổi dậy thì. Tôi nhìn nàng ngại ngùng: thân thể đã như vậy mà lại mặc
quần áo như thế thì làm sao mà tránh được rắc rối, tôi không muốn phải
đánh nhau để che chở nàng, nhưng đã lỡ rồi thì đành chiều nàng tới cùng.
Vâng, là anh họ thì phải chiều em, tuy là anh họ hờ, không có chút liên lạc
máu mủ vì cô tôi lấy ông em vợ của ông em họ của ba tôi.
Bao nhiêu năm qua tôi còn nhớ cái buổi đi chơi hôm đó, tuy mỗi lần kể lại
thì lại nhớ khác đi, vì cuộc đời tôi đã theo một chiều hướng khác hẳn dự
đoán của tôi. Bây giờ về quê cũ, ngồi cạnh bờ ao, thò chân trong nước man
mát, cạnh con đường gạch mà Mây và tôi đã vác cần câu và mồi đi câu cá,
nhìn lá tre khô lăn tăn rụng xuống mặt ao mà lòng tôi không khỏi bùi ngùi
man mác. Tôi nhớ đã giật mình khi Mây vén tà áo chèo lên ngồi xuống sau
cái xe Lambretta, ôm chặt lấy bụng tôi, giơ tay chào bà mẹ, tươi cười. Tôi
rồ máy, chạy nhanh trên con đường gồ ghề của xóm Bàn Cờ, ra thẳng đại lộ
Lý Thái Tổ.
Trong gió mát của chiều hè, Mây áp người vào lưng tôi, đôi môi nói sát vào
tai tôi gợi cảm giác buồn buồn dễ chịu:
- Anh giới thiệu ai cho em?
- À, anh Du, nhà báo, trẻ tuổi, đẹp trai, lịch sự.
- Anh ta có biết khôi hài để làm em cười?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.