CON VOI - Trang 160

Niềm hy vọng

Có lần tôi nhận được một lá thư. Lá thư này sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu

không vì cái nội dung kỳ quặc của nó, nói cách khác là không có nội dung.
Tôi bóc phong bì như thường lệ và lôi ra một tờ giấy trắng, trắng tinh, cả mặt
bên này lẫn mặt bên kia đều không thấy một chữ nào. Ngoài bì thư đề mỗi địa
chỉ của tôi - không có địa chỉ người gửi - và dấu bưu điện của một địa
phương quen biết. Chẳng biết đây là do đãng trí hay là một trò đùa ngu ngốc
của kẻ nào đó.

Vài hôm sau, tôi lại nhận được một phong bì y vậy. - Thế này thì có lẽ

chẳng phải là đãng trí, mà là một trò đùa thực sự rồi, - tôi lẩm bẩm, cay đắng
trong lòng, quẳng lá thư vào sọt rác. Cử chỉ khinh bỉ ra mặt, kẻ cả và bề trên
đó khiến tôi lập tức sinh nghi. Tôi làm vậy là để phản đối ai cơ chứ? Bởi kẻ
viết thư, tác giả của trò đùa, làm gì có mặt ở trong phòng để mà mục kích
hành động phẫn nộ của tôi. Nhưng cử chỉ đó lại gây tác động nội tâm đối với
tôi, từ đáy lòng tôi cảm thấy đúng là mình lẩm cẩm khi bận tâm không đúng
lúc, tưởng rằng mình bị kẻ khác lừa. Quả tôi là một thằng điên, khi để mình
tự lừa dối mình.

Tôi quyết định sẽ không bao giờ bóc những lá thư như vậy nữa. Nhưng

làm sao để mà nhận biết được, lá thư như vậy hay là lá thư bình thường để
đừng bóc ra? Vả lại, đa phần thư từ gửi đến đều có phong bì không trong
suốt.

Tôi sẽ nhận ra chúng theo tên địa phương ghi trên dấu bưu điện - tôi nghĩ

bụng.

Khốn nỗi cái địa phương này lại là một thành phố khá lớn. Rất có thể một

người nào đó thực sự muốn nói điều gì đó với tôi, nên gửi thư cho tôi từ đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.