CÔNG CHÚA - Trang 115

“Đến ngồi một tí nào” Cậu nhẹ giọng.

“Không tôi phải đi. Jill đang đợi. Tôi không lên đó chị ấy sẽ giận”.

“Hồi tối, thứ gì làm chị thất thường như thế?” cậu hỏi.

Cô căn vặn “Tôi thất thường khi nào?”, nhìn vào cậu.

“Thì giờ chị cũng thế đấy” cậu nói “Khi chị la lên”

“Ồ, khi đó tôi tưởng cậu là con cáo” và cô nặn ra một nụ cười kỳ lạ, nửa
mỉa mai.

“Con cáo? Sao lại con cáo?” cậu hỏi giọng nhẹ nhàng.


“Và chị đã bắn nó?” cậu hỏi.

“Không, nó nhìn trừng trừng làm tôi giật mình. Rồi nó lại không nhìn tôi
qua vai nó nữa và cười.”

“Nó cười” cậu cười thành tiếng và lặp lại. “Nó làm chị sợ à?”

“Không, tôi không sợ. Chỉ là nó để lại ấn tượng, thế thôi.”

“Và chị đã cho rằng tôi là con cáo đó à?” cậu cười, vẫn cái kiểu lạ lạ, giòn,
mũi hếch hếch như con cún con.

“Đúng, trong khoảnh khắc tôi đã nghĩ thế. Có lẽ nó đã in vào tâm trí tôi mà
tôi không biết.” cô nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.