CÔNG CHÚA - Trang 113

“À, với tôi sinh hoạt thế này là đủ vui vẻ rồi” cậu giở giọng ông cụ non.

“Rất vui khi nghe vậy” Banford nói.

Và cô trở lại với quyển sách của mình. Mái tóc suôn thưa thớt của cô đã
điểm nhiều sợi bạc dù cô chưa ba mươi. Cậu thanh niên không nhìn xuống
mà dời ánh mắt sang chỗ March. March ngồi đó, môi mím lại, cặm cụi móc
từng mũi, hai mắt mở to, xa vắng. Cô sở hữu một làn da mịn, tái xanh
nhưng ấm áp và một chiếc mũi xinh xắn. Đôi môi mím làm cô có vẻ đanh
đá. Nhưng sự đanh đá của cô lại bị phản bội bởi đôi chân mày vòng cung
nhướng nhẹ hiếu kỳ, và đôi mắt mở to, một dáng vẻ như kinh ngạc như mơ
hồ. Cô lại tiếp tục lắng nghe con cáo, nó đang lang thang xa hơn về bên
phải.

Từ dưới cạnh ánh đèn, gương mặt cậu thanh niên đang ngước lên, lặng
ngắm cô, ánh mắt tròn, trong sáng và rất chăm chú. Banford cáu kỉnh nhăn
nhăn những ngón tay, liếc về phía cậu từ sau mái tóc. Cậu ngồi đó im phăng
phắc, gương mặt hồng hào nghiêng nghiêng dưới ánh đèn, trong vùng nhờ
nhờ giao bóng tối và ánh sáng, cậu đang chú tâm quan sát, chú tâm tột
cùng. March đột ngột dời đôi mắt to đen khỏi công việc đan móc và bắt gặp
cậu. Cô giật mình và ca thán.

“Nó kìa” cô la lên trong vô thức, như hốt hoảng cực độ.

Banford kinh ngạc nhìn quanh, ngồi thẳng dậy.

“Gì thế? Sao thế? Nellie” cô la lớn.

Nhưng March, mặt ửng đỏ nhìn ra cửa.

“Không gì, không gì” cô gắt giọng, “Ai đó nói gì được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.