CÔNG CHÚA - Trang 122

“Tôi đoan chắc là không đoán được. Giờ thì nói đi. Tôi không dư hơi đoán
mò”.

“Nellie và tôi sẽ kết hôn”.

Banford buông lơi thẳng đờ những ngón tay gầy guộc nhỏ và làm con dao
rơi ra, cứ như cô chẳng bao giờ có ý nhặt lại nó và tiếp tục buổi ăn. Cô nhìn
chằm chằm với đôi mắt ngầu đỏ.

“Các người thế nào chứ??” Cô thảng thốt.

“Chúng tôi sẽ kết hôn, đúng thế không Nellie?” cậu quay sang March.

“Dù gì thì cậu cũng nói hết rồi còn gì” March ngắn gọn. Nhưng mặt cô lại
đỏ lựng lên khổ sở. Cô cũng thôi, không nuốt nổi bữa

Banford nhìn cô như nhìn một con chim vừa bị bắn, một con chim tội
nghiệp, còm rom. Cô nhìn trừng trừng vào gương mặt đỏ lựng của March
với nỗi bi thương tột cùng trên gương mặt.

“Không bao giờ” cô thảng thốt, vô lực.

“Đúng vậy đấy” cậu thanh niên nói với vẻ bừng bừng hả hê.

Banford quay mặt đi cứ như nhìn thấy thức ăn là cô bệnh vậy, cô ngồi như
thế vài giây như là cô thực sự mắc bệnh. Rồi một tay vịn cạnh bàn, cô
gượng đứng lên trên đôi bàn chân. “Tôi không bao giờ tin vào điều này,
Nellie” cô thét lên “Hoàn toàn không thể”.

Giọng cay cú, oán trách của cô là mở màn của một cơn thịnh nộ và nổi thất
vọng ghê gớm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.