CÔNG CHÚA - Trang 124

“Tôi chẳng thấy gì cả” cậu nói.

“Có lẽ cậu chẳng thấy. Tôi cũng chẳng nên trông chờ cậu nhận ra nó”
Banford nói giọng lạc đi, nhẹ như từ xa vọng về càng làm cho lời nói của cô
thêm phần xúc phạm, lăng mạ.

Cậu ngồi chết cứng trên ghế, từ đôi mắt xanh trên gương mặt sậm đi lóe ra
ánh mắt dữ dội. Từ đôi mày của cậu hiện lên một vẻ gì đó thật ghê rợn.

“Tôi nói đấy. Cô ấy không biết đã quẳng đời mình vào thứ gì đâu” Banford
ai oán rít lên, giọng đầy xúc phạm.

“Cũng chẳng liên can gì đến chị” cậu thanh niên giận dữ nói.

“Có lẽ liên can đến tôi nhiều hơn cả cậu” cô trả lời, ai oán và cay độc.

“Ồ, có à. Tôi chẳng thấy chút gì cả” cậu bật giọng đểu giả.

“Không, cậu chẳng thấy đâu” cô trả lời trong tiếng rít.

“Dẫu sao” March lên tiếng, hất tóc về sau và đứng bật dậy “chẳng hay ho gì
khi tranh cãi về việc này”. Và cô chộp lấy bánh mì, ấm trà rồi bước vội về
phía bếp.

Banford đưa tay vuốt từ mày đến tóc thoát khỏi trạng thái chết sững rồi
quay người đi lên lầu.

Henry giận run, ngồi sững người trên ghế. Mặt và mắt cậu bừng bừng như
bốc lửa. March ra, lau bàn rồi đi vào. Nhưng Henry vẫn ngồi đó với cơn
giận bùng cháy của mình. Cậu chẳng chú ý gì đến cô. Cô đã khôi phục lại
vẻ điềm tĩnh, vẻ mặt nhẹ nhõm của mình. Nhưng môi thì mím chặt. Cô liếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.