CÔNG CHÚA - Trang 141

“Không hề, đến lúc gần như hắn ép mình làm thế. Và hắn quá tự tin, tự phụ.
Nghe này, hắn sửa lưng chị. Chị chỉ không tưởng tượng được sao em lại để
hắn đối xử với em rẻ rúng thế?”

“Em không để cậu ấy rẻ rúng em”March nói “Chị lo hão đấy thôi, chẳng ai
coi thường em hết. Kể cả chị.” Cô dịu dàng công khai phản kháng và giọng
cô như có chút lửa trong đó.

“Vâng, chắc rồi sẽ đến tôi” Banford cay đắng, “Cuối cùng vẫn là thế. Chị
biết em nói thế chỉ là để chọc tức chị”.

Họ lặng im leo lên con dốc đứng và rậm cỏ rồi lên đến đỉnh, xuyên qua
những bụi kim tước. Phía bên kia bờ dậu, cậu trai theo dõi họ ở khoảng
cách không mấy xa trong bóng hoàng hôn. Cậu nhìn thấy xuyên qua bờ dậu
cũ kỹ của những cây táo gai (cây mận gai), hai bóng người nhờ tối sải bước
lên đồi. Lên đến đỉnh dốc, cậu thấy ngôi nhà trông ánh chạng vạng, với một
cây đào già nghiêng ra từ phía đầu hồi, một tia ánh sáng vàng vọt nhấp nháy
qua khung cửa sổ bên của bếp. Cậu nghe tiếng leng keng của then cài cửa,
và thấy cánh cửa bếp mở ra khi hai người phụ nữ bước vào trong. Thế là họ
về đến nhà.

Và thế là - Đấy là những gì họ nghĩ về cậu. Về bản chất cậu đâu chỉ là một
kẻ biết nghe suông, nên cậu chẳng ngạc nhiên mấy với những gì nghe được.
Với cậu thì những gì người khác nói về cậu thường không đúng. Chính ra
cách những người phụ nữ nói về nhau lại làm cậu ngạc nhiên hơn. Cậu
không ưng cái kiểu của Banford, rất không ưa. Cậu cảm thấy cậu lại
nghiêng về phía March. Một lần nữa cậu cảm thấy cậu xiêu lòng với cô ấy
một cách không thể cưỡng nổi.

Cậu lại hy vọng, cô sẽ về với cậu, cậu hy vọng mãnh liệt đến mức máu như
sôi lên, cô sẽ thuận ý lấy cậu ngay trong dịp Giáng sinh. Giáng sinh chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.