CÔNG CHÚA - Trang 143

Cô nhìn lên, mặt đỏ lựng, gượng cười nói “Ừhì tôi mặc váy. Cậu nghĩ tôi
không mặc váy thì mặc cái gì?”

“Dĩ nhiên là váy xống của thôn quê” cậu nói.

“Ồ” cô hững hờ thốt lên “Đó chỉ dành cho các công việc dơ dáy, bẩn thỉu
chốn này thôi”.

“Thế nó không hợp với em à?”

“Không, trong nhà thì không” cô nói. Nhưng cô đỏ mặt lên lúc rót trà cho
cậu. Cậu ngồi vào ghế của mình trong bàn, không thể rời mắt khỏi cô.
Chiếc váy là một mảnh lụa đơn giản màu xanh lá đậm, viền vàng trên cổ và
tay áo dài đến khuỷu. Cổ áo trơn, tròn khoe chiếc cổ trắng thanh tú của cô.
Cánh tay cô, cậu đã biết, khỏe khoắn và rắn chắc vì cậu thường thấy cô mặc
áo xăn tay. Thế mà cậu vẫn nhìn chằm cô, ngước lên rồi lại nhìn xuống.

Banford bên kia bàn chẳng nói gì, chú tâm vào món cá mòi trong đĩa. Cậu
như quên đi sự tồn tại của cô. Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào March trong khi
ngốn một họng đầy bánh mì và magarine, thậm chí quên cả tách trà.

“Tôi chưa từng thấy gì tạo nên khác biệt đến vậy” cậu lẩm bẩm với một
miệng thức ăn.

“Ối trời, bộ em là dạ xoa[2] à?” Mặt cô càng bừng đỏ.

[2] Pink monkey - trong nguyên bản.

Rồi cô đứng bật dậy, lấy ấm trà đi về phía lò và ấm nước. Khi cô thu mình
chui vào lò, chiếc áo xanh quấn quanh cô, cậu càng mở to mắt nhìn chằm
chặp vào cô. Dưới lớp lụa, cái hình thể đàn bà càng hiện rõ mềm mại và đầy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.