“Em muốn thế sao?” anh nói.
“Tốt hơn là ta nên quay về càng nhanh càng tốt,” nàng nói, nhìn qua một
bên như né ánh mắt anh.
“Em muốn rời khỏi tôi sao?” anh nói, lặp lại câu hỏi hồi tối một cách làm
nàng khiếp hãi.
“Tôi muốn đi khỏi đây,” nàng trả lời dứt khoát. Và quả thật, nàng vô cùng
muốn đi khỏi đây, trở lại với thế giới con người.
Anh đứng lên chậm rãi, tay cầm chảo rán bằng nhôm.
“Em không thích đêm qua sao?” anh hỏi.
“Không hẳn,” nàng nói. à tại sao vậy? Anh thích à?”
Anh để cái chảo xuống và nhìn chằm chằm vào tường. Nàng có thể thấy
được mình đã cho anh một cú đấm hung bạo. Nhưng nàng không thông
cảm. Nàng đã lấy lại vẻ của mình. Nàng muốn khôi phục lại sự chiếm hữu
của chính mình, và theo một cách khó hiểu nào đó nàng cảm nhận rằng anh
đã chiếm hữu một vài phần của con người tĩnh tại bên trong nàng.
Anh nhìn quanh nàng chậm rãi, khuôn mặt xám lại, trĩu nặng.
“Người Mỹ các người,” anh nói. “Các người luôn muốn làm cho đàn ông bị
ê chề.”
“Tôi không phải người Mỹ,” nàng nói. “Tôi là người Anh. Và tôi không
muốn làm cho ai thất bại. Tôi chỉ muốn quay về bây giờ.”